H ầu Hiểu Lương nghe Tiểu Thảo chỉ huy, nhanh chóng lắc trái lắc phải, tránh mũi nhọn, khéo léo dẫn dắt con cá.
“Tránh lực đẩy lực giống như võ công mượn lực đánh lực, bốn lạng đẩy nghìn cân. Vận dụng chính xác con cá sẽ không làm được gì, không di chuyển được để tùy ý chúng ta xử trí!” Tiểu Thảo thấy hai người nhìn chăm chú nghe nghiêm túc thì lập tức nói rõ đạo lý này hơn.
Lúc này con cá kia đã tốn hơn phân nửa sức lực, Tiểu Thảo ra hiệu có thể giật cần rồi. Hầu Hiểu Lượng nghiêm túc nắm chặt cần câu, cẩn thận kéo nó lên trên mặt nước, đầu tiên là đầu cá, sau đó đến thân cá. Ôi chao! Nhìn qua con cá này ít nhất cũng nặng hơn 15 kilogam. Chờ khi nó hoàn toàn rời khỏi mặt nước bị thả xuống boong thuyền thì mọi người mới nhìn rõ, con cá lớn dài hơn 2 met đang giãy đành đạch.
“Con cá này thành tinh à?” Chu Tuấn Dương chặc lưỡi.
Tiểu Bổ Thiên Thạch khinh thường nhìn hắn, cá thành tinh sẽ ngu ngốc vì miếng ăn bỏ mình sao? Đây chỉ là một con cá to ngu ngốc mà thôi!
“Bánh Trôi Nhỏ, mau đến đây! Cẩn thận bị đuôi cá vỗ trúng!” Ngô Đồng nắm đuôi nó xách lên ôm trong ngực “Muốn ăn cá? Buổi trưa nấu chín rồi ăn. Yên tâm đi hôm nay câu được rất nhiều cá, có phần của ngươi!!”
Con cá to kia liều mạng giãy giụa trên boong thuyền giống như đang cố gắng đấu tranh lần cuối cho số mạng của mình. Đuôi nó đập vào boong thuyền âm vang, thỉnh thoảng lại nhảy lên một cái rồi lại rơi bịch xuống.
Người lái thuyền nghe thấy tiếng động thì chạy đến nhìn xem: “Ồ! Con cá to thật đó, ít cũng hơn hai lăm cân nhỉ? Không phải tiểu nhân khoe khoang chứ vợ tiểu nhân rất giỏi chế biến cá tầm. Nếu vương gia vương phi không chê, để vợ tiểu nhân thể hiện tài năng?”
Tiểu Thảo cũng biết xử lý một vài loại cá thường gặp nhưng mấy loại cá to như cá tầm này nàng chưa sờ đến bao giờ!
Ngày hôm nay thu hoạch rất phong phú, buổi trưa được ăn một bữa tiệc cá vô cùng đa dạng. Đầu cá hấp, cá chép chua ngọt, cá hấp sốt tỏi, cá phi lê hấp, cá sóc chiên sốt chua ngọt, canh cá viên... Đa số đều là Tiểu Thảo cùng nấu với đầu bếp nữ.
Còn bạn già của người lái thuyền cũng không hổ danh là hàng năm sinh sống trên sông nước, chế biến cá vô cùng giỏi khiến Tiểu Thảo và đầu bếp nữ trong vương phủ được lợi không ít. Một con cá tầm mà bà ấy chế được thành sáu món ăn khác nhau: Nầm cá tầm ớt băm, cá tầm miếng hầm dưa chua, cá tầm nướng cay, cá tầm rán, đầu cá tầm hấp tàu xì, cá tầm rán sốt tiêu. Món nào cũng thơm ngon vừa miệng khiến người khác không muốn dừng đũa.
Cuối cùng ba người bọn họ và Vũ đại nhân ăn no căng bụng, được đám người làm đỡ đi quanh boong tàu tiêu cơm. Bữa tiệc cá này còn thừa rất nhiều đồ ăn nên bọn người làm đi theo cũng có lộc ăn. Hầu Hiểu Lượng xoa cái bụng căng tròn, ợ một tiếng, thỏa mãn nói với Ngô Đồng: “May mắn nhất đời ta là có thể đi theo Húc vương, nếm hết món ngon này đến món ngon khác. Đời này thật đáng sống!”
“Nhìn ngươi đi! Hóa ra mục đích sống đời này của ngươi chỉ để thỏa mãn thói ăn uống à!” Ngô Đồng liếc nhìn gã ta, lặng lẽ ăn một viên thuốc tiêu cơm. Tiệc cá hôm nay thật sự quá ngon, nàng ta luôn khắc chế bản thân cũng không thể cưỡng lại được. Không được, sau này phải tôi luyện sức đề kháng với đồ ăn ngon, nếu không đi theo một chủ tử biết hưởng thụ thế này nàng ta sợ mình sẽ béo không đi đường nổi mất!
Hầu Hiểu Lượng cười hì hì nói: “Nàng nhìn dân chúng đi, cả đời không phải đều vì mình, vì người nhà bươn chải sao? Giờ đời sống tốt hơn, ít nhất dân chúng có thể ăn no. Nếu như là tiền triều, có thiên tai nhân họa gì đó khẳng định là xác chết trôi sông chất đống thành núi...”
“Cút cút cút! Nói đáng sợ như vậy cứ như ngươi từng chứng kiến vậy!!” Ngô Đồng hung hăng trừng mắt nhìn gã ta mắng!
Hầu Hiểu Lượng thấy nàng ta không tin thì nhăn mặt: “Sao lại không tin! Ta nghe mấy ông lão sống lâu nói thời cuối tiền triều, triều đình mục nát, quan viên tham ô. Có một năm sông Hoài có lũ lụt, dân chúng sống ven bờ sông lưu lạc khắp nơi. Triều đình miễn cưỡng quyên góp ít tiền còn bị đám tham quan sâu bọ bòn rút hơn nửa... Nghe nói có nơi xoát cả mấy thôn cũng không tìm thấy một người sống, chết đuối, chết đói hết cả. Trên trời toàn kền kền, chờ người nằm trên mặt đất tắt thở vì đói là lập tức xà xuống thưởng thức đồ ăn ngon...”
“Oẹ... ngươi có thể dùng từ khác hay không, đừng vấy bẩn ba từ “Đồ ăn ngon’ nữa? Ngươi cố ý phải không? Còn để người khác ăn ngon miệng không hả?”
Ngô Đồng nhéo tay gã ta, đúng là một tên lỗ mãng không có đầu óc, hoàn toàn không so được với Húc vương! Húc vương đối xử với vương phi tốt biết bao, nâng trong lòng bàn tay như bảo bối. Không phải nói người làm đều học theo chủ nhân sao? Sao nàng ta chẳng nhìn ra gã ta có điểm nào giống nhỉ?
“Được được, là ta sai, ta sai! Ngô Đồng nàng đã nghĩ kĩ chưa vậy? Bao giờ mới đồng ý gả cho ta? Ta đã hai ba tuổi rồi, người nhà thúc giục gấp lắm. Nếu không phải ta cứng rắn nói mình có người trong lòng cha mẹ ta đã tìm cô nương khác rồi!” Hầu Hiểu Lượng cũng gấp gáp. Nhiều bạn bè nối khố đã có con lớn rồi, gã ta ngay cả vợ cũng chưa lấy.
Lần trước gặp mặt bạn nối khố làm gã ta cảm thấy rất mất mặt. Người ta cưới vợ quá dễ, nhìn thuận mắt là cưới. Còn gã ta thì sao, sao lại khó khăn thế này!
Ngô Đồng được Tiểu Thảo khuyên bảo trong lòng đã ngầm đồng ý nhưng mà nàng ta không muốn để gã ta thành công dễ dàng như vậy. Chủ tử nói càng khó đạt được mới càng khiến người khác quý trọng. Nàng ta nói một câu chặn ngay miệng Hầu Hiểu Lượng: “Chủ tử ngươi hai lăm mới cưới tiểu thư nhà ta. Người ta còn lớn hơn ngươi hai tuổi ngươi gấp cái gì?”
“Vương gia cưới vương phi muộn như vậy đó là vì vương phi nhỏ tuổi! Nàng cũng đến tuổi lấy chồng rồi, cứ phải trì hoãn đến hai lăm làm gì?”
“Vương phi chúng ta nói đàn ông lớn tuổi mới biết thương vợ. Ngươi xem vương gia đối xử với vương phi tốt biết bao, ngoan ngoãn nghe lời!” Ngô Đồng chu môi nhìn về phía hai chủ tử. Ông xã hai tư tốt Húc vương đang cẩn thận đỡ vợ mình đi bộ tiêu cơm, thỉnh thoảng còn vươn tay xoa bụng cho nàng.
Hầu Hiểu Lượng nghe vậy lập tức nói: “Ta cũng không còn nhỏ nữa, không giống mấy kẻ lỗ mãng kia. Chủ tử thế nào nô tài thế ấy. Yên tâm đi, nàng gả cho ta ta không thương nàng thì thương ai? Đến lúc đó chuyện trong nhà nàng làm chủ, chuyện bên ngoài chúng ta cùng bàn bạc. Nàng nói gì ta đều nghe!”
“Vương phi chúng ta nói nam nhân nói gì cũng có thể tin thì heo nái cũng có thể leo cây! Hứa hẹn trước khi cưới, sau khi thành thân đều tan thành mây khói! Vương phi còn nói nam nhân đều làm đám lăng nhăng, cờ đỏ trong nhà cắm vững, ngoài nhà đủ loại màu cờ khác bay bay! Vương phi còn nói..” Ngô Đồng đếm ngón tay, kể ta từng “Tội trạng” của đàn ông.
Hầu Hiểu Lượng đau đầu... vương phi nương nương không nên nhồi nhét vào đầu người khác như vậy. Ngài giáo dục tư tưởng kiểu này cho nha hoàn là vì muốn giữ bọn họ bên người không gả ra ngoài sao? Nhưng mà nghĩ lại thì gã ta lại thấy bình thường. Nếu chủ tử gã ta có thể thông qua “Kiểm tra” của vương phi thì sao gã ta không thể?
“Ngô Đồng, ta biết nàng vẫn không yên tâm về ta! Vậy thì để thời gian chứng minh tất cả đi!! Lão tổ tông nhà ta cũng chịu thua thiệt trong tay đám vợ bé nên đã định ra quy định bốn mươi tuổi không có con mới được lấy vợ bé. Cho nên nàng đừng lo lắng trong nhà sẽ có vợ bé gì đó! Ta bảo đảm với nàng sau khi thành thân ta sẽ toàn tâm toàn ý vun vén gia đình, không ra ngoài đánh bạc uống rượu. Nếu vi phạm lời thề sẽ bị sét đánh...” Gã ta còn chưa nói hết lời thề độc thì miệng đã bị một bàn tay mềm mại chặn lại. Hầu Hiểu Lượng nhanh chóng nắm lấy bàn tay nàng ta, ngón cái nhẹ nhàng vuốt ve mu bàn tay nàng ta.
Ngô Đồng đỏ bừng mắt rút tay ra nhưng không thành công, chỉ đành mặc gã ta nắm tay mình, mắng yêu: “Hừ! Cái tên háo sắc nhà huynh, lưu manh!”
“Ta chỉ thích mỗi nàng, chỉ trêu chọc mình nàng thôi!” Lời nói của Hầu Hiểu Lượng ngọt như đường. Thấy Ngô Đồng đỏ mặt thẹn thùng xen lẫn vui mừng thì tự nhiên gã ta cảm thấy rất nể chủ tử mình... học theo chủ tử quả nhiên không sai! Đàn ông phải biết nói lời ngon ngọt, lúc mấu chốt cần lưu manh phải lưu manh, không nên lùi bước. Cùng lắm thì bị tát một cái! Gã ta da dày thịt thô sợ gì chứ? Liệt nữ sợ triền lang, cổ nhân không làm khó được ta!
Dư Tiểu Thảo liếc mắt phát hiện hai người kia đang nói chuyện thì cùi trỏ hạ trên người chồng mình, u oán nói: “Thuộc hạ chàng đang muốn cướp nha hoàn đắc lực của ta! Cây cải trắng này nhà chúng ta sắp bị con heo Hầu Hiểu Lượng của chàng tha mất rồi!
” Khụ... vợ à, không phải trước đây nàng nói tên kia phóng túng như khỉ sao? Sao hôm nay lại đổi thành heo rồi? Mặc kệ gã ta là con gì! Vợ nói gì cũng đúng! “Đúng, đúng! Dáng vẻ kia của gã ta đúng là rất giống heo!” Chu Tuấn Dương nghiêm túc phụ họa.
Tô Nhiên ở bên cạnh bật cười. Chu Tuấn Dương lạnh mặt liếc y, hắn không muốn so đo với một tên độc thân. Vợ hắn hắn thương, hắn cưng chiều, hắn dỗ dành, có gì không đúng?
Dư Tiểu Thảo thở dài, có hơi tiếc nuối nói: “Xem ra phải nhanh chóng đào tạo thêm mấy nha hoàn giỏi giang mới được. Tránh cho sau này Ngô Đồng Sơn Trà gả ra ngoài lại không có người hợp ý!”
“Đừng lo lắng, nha đầu Nghênh Xuân kia rất đanh đá, có thể gánh vác công việc.” Chu Tuấn Dương lập tức trấn an vợ mình.
Dư Tiểu Thảo vẫn lắc đầu: “Nhưng mà Nghênh Xuân trạc tuổi ta, qua hai năm nữa cũng nên gả đi rồi. Không được, ta phải viết thư gửi về bảo Mai Hương Sơn Trà tuyển thêm mấy nha hoàn lanh lợi chuyên tâm đào tạo.”
Chu Tuấn Dương thấy vợ mình không vui bèn lái ngay sang chuyện khác: “Phía trước là Thương Châu, nghe nói thịt lừa nướng, ruột dễ và thịt muối ở đó khá ngon. Chờ đến khi cập bến gia đưa nàng đi dạo quanh đó, nếm thử mấy món này xem có đúng như lời đồn không!”
Nói đến đồ ăn ngon nàng lập tức lên tinh thần. Kiếp trước nàng xem mấy tiết mục về đồ ăn ngon trong “Ẩm thực Trung Quốc”, có ấn tượng rất sâu với món thịt lừa nướng ở Hà Gian. Không ngờ rằng nay lại có cơ hội được nếm thử.
Lần này đến Giang Nam công việc chỉ là thứ yếu. Thăm quan danh lam thắng cảnh, nếm thử đồ ăn ngon của các vùng mới là niềm vui thích trong đời người!