K ết quả là vì muốn dỗ vợ vui mà tối hôm đó khi đến Thương Châu, Chu Tuấn Dương đã ra lệnh cho thuyền cập bến. Hai người... không, tính cả Tô Nhiên là ba người, thay quần áo như dân chúng bình thường, không dẫn theo người làm, bắt đầu đi dạo phố.
Trên bến tàu vẫn còn một hai con thuyền qua lại. Tuy rằng bến tàu của Thương Châu xây dựng hơi đơn sơ so với Đường Cổ nhưng mà chỗ ăn chỗ ngủ vẫn có đủ.
Buổi tối có rất nhiều hàng ăn vặt. Rất nhiều sạp tuy đơn sơ nhưng bên trong lại truyền đến mùi thơm nức mũi.
“Thịt lừa nướng! Thịt lừa nướng chính tông đây!!” Tiếng rao hàng đậm tiếng địa phương hấp dẫn sự chú ý của Tiểu Thảo. Nàng lần theo giọng nói qua đó, lập tức bị mùi thịt thơm nồng kia thu hút.
“Đại thúc, cho chúng tôi ba phần thịt lừa nướng, nhiều thịt vào nhé!!” Tiểu Thảo nói với ông chú bốn mươi tuổi bán thịt lừa.
“Được! Ba phần thịt lừa nướng, chờ lát có ngay!” Ông chú đó thành thạo lấy một cục bột mìỳ đã ủ ép rộng ra, bôi mỡ lên rồi gập đôi, để vào trong lò nướng chín. Thịt lừa nướng cơ bản đều đã chín nhưng người bán hàng lại đốt lửa lên, nướng cho nó lớp da vàng giòn.
“Tiểu cô nương, chọn một miếng thịt đi! Muốn ăn miếng nào chọn miếng đó!” Người bán hàng chỉ thịt lừa trong nồi nói.
Tiểu Thảo chọn một miếng thịt vừa nạc vừa mỡ, người bán hàng nhanh chóng cắt thành miếng mỏng, cho thêm ít tiêu xanh và dầu lạc. Thịt lừa nướng có ngon hay không mấu chốt là ở dầu lạc này!
“Tiểu cô nương, ăn ngay lúc nóng sẽ càng ngon hơn! Để ta làm thêm cho hai ca ca ngươi!” Người bán hàng hiểu nhầm quan hệ của ba người. Nhưng mà Tiểu Thảo cũng chẳng buồn nhắc nhở vì thịt lừa nướng quá ngon!
Có câu nói “Trên trời có thịt rồng, dưới đất có thịt lừa”, thịt lừa nướng mềm ngọt, hơi dai, mềm hơn thịt bò nhưng lại không béo như thịt heo, không tanh như thịt dê, hương vị rất đặc biệt. Ngon!
Tiểu Thảo ăn thịt lừa vô cùng vui vẻ, thịt lừa thơm ngon khiến nàng rất hài lòng. Thấy hai phần thịt lừa còn lại đều đã làm xong, Tiểu Thảo hỏi giá, trả 30 văn tiền để bọn họ vừa đi vừa ăn còn nàng thì tiếp tục đi dạo.
Đi dạo một vòng lớn bọn họ còn được thưởng thức món ruột dê nổi tiếng của Thương Châu. Nước canh trắng sữa, ruột dê vừa miệng lại không ngấy. Nó còn tỏa ra mùi thơm mê người, không hề có mùi tanh, thoang thoảng hương thơm nhẹ khiến người khác càng ăn càng nghiện.
Nghe người bán hàng rong giới thiệu canh ruột dê này tính ấm, có tác dụng chữa ho và xua lạnh trong dạ dày. Ngoài ra canh não dê còn giúp mắt sáng hơn, thích hợp cho người lớn tuổi và người thần kinh suy nhược uống. Canh lưỡi dê có tác dụng tráng thân bổ khí, thích hợp cho người ốm, cạnh dạ dày dê..
Mỗi loại Dư Tiểu Thảo đều ăn thử mấy miếng, nhớ kĩ hiệu quả và hương vị của nó. Nàng chuẩn bị về thuyền sẽ biến tấu nó gửi về cho Dược thiện phường ở Kinh thành để Dương Liễu cho thêm món này vào thực đơn, làm phong phú thêm dược thiện của Dược thiện phường.
Tiểu Thảo ăn uống no say lại mua ít thịt muối mang về thuyền, chuẩn bị thêm món cho buổi trưa mai. Nàng còn mua thêm mấy hũ bắp cải muối Thương Châu.
Bắp cải muối của Thương Châu có hương vị rất đặc biệt, vàng óng thơm hương, vào miệng hơi ngọt, sau đó trong ngọt có cay, có mặn. Nó có thể ăn như dưa muối cũng có thể xào, nấu canh, còn có thể xào lẫn măng mùa đông thành món “Măng xào bắp cải” nổi tiếng của Thương Châu, giòn ngon thơm nức mũi...
Sau khi về thuyền, mấy nha hoàn thay phiên nhau ra ngoài chơi đều đã trở về, ngoài Hầu Hiểu Lượng và Ngô Đồng. Qua thêm 15 phút hai người này cười cười nói nói trở về. Hai tay Hầu Hiểu Lượng túi lớn túi nhỏ, đều là một ít đồ ăn ngon và đồ chơi thú vị mà Kinh thành không có.
Thuyền dừng ở bến tàu một đêm, sáng sớm hôm sau xuất phát. Điểm đến tiếp theo là Đức Châu. Nghĩ đến món gà hầm của Đức Châu là Tiểu Thảo lại chảy nước miếng.
Nhưng mà vì Vũ đại nhân liều chết ngăn cản nên thuyền không dừng lại, Tiểu Thảo chỉ có thể thở than bai bai với gà hầm.
Vũ đại nhân muốn khóc đến nơi! Khâm sai đại nhân, ngài ra ngoài không phải vì thưởng thức đồ ăn ngon mà là vì công vụ trong người được không? Việc đồng áng không đợi người!! Mấy trăm mẫu ruộng thí nghiệm ở Kim Lăng còn đang chờ ngài đó! Chúng ta có thể ngày đêm lên đường đến nơi nhanh một chút được không? Đồ ăn ngon cũng không chạy mất, chờ khi về ngài và hai thị vệ đại nhân muốn ăn kiểu gì thì ăn, muốn dừng lại bao lâu thì dừng, có được không?
Khi Ngô Đồng nói đề nghị của Vũ đại nhân cho Tiểu Thảo nghe thì nàng mới ý thực được nàng là Khâm sai đại thần, không thể quá buông thả nên không làm khó vị quan viên già yêu nước thương dân này nữa!
Thế là, ngoài việc lấy thêm nhu yếu phẩm cần thiết ra thuyền không dừng thêm ở nơi nào nữa. Khi đến vùng Thường Châu, đường sông trở nên hẹp hơn, nước sông chảy xiết, hai bên bờ sông núi non trùng điệp, mấy trăm dặm không một bóng người. Đúng là địa điểm thuận lợi để cướp bóc.
Lúc Tiểu Thảo nói suy nghĩ của mình cho Chu Tuấn Dương nghe hắn lại nghiêm túc nói với nàng: “Nàng nói không sai! Nơi này thường có cướp thuyền qua lại, thuyền bè đến một là trả tiền xin tha hai là bị cướp hàng hóa. Nhưng mà chỉ cần không phản kháng thì bọn chúng chỉ cướp tiền không đánh người bị thương.”
Đúng lúc này trên sông xuất hiện mấy chiếc thuyền, hung hăng xông về phía thuyền của bọn họ. Phía sau cũng có mấy chiếc thuyền tương tự tiến đến hình thành thế vậy trước sau, dần dần ép sát thuyền quan của bọn họ. Chủ thuyền nhanh chóng chạy đến chắp tay nói với Chu Tuấn Dương: “Vương gia, trên sông xuất hiện thuyền của cướp, chúng ta bị bao vây!”
“Xác nhận là cướp thuyền?” Chu Tuấn Dương híp mắt phượng dài. Bình thường đám cướp này chỉ dám ra tay với thương thuyền, thuyền quan của bọn họ rõ rành rành thế này bọn chúng tránh còn không kịp, sao lại có gan dám xông lên? Chuyện này nhất định có điều kỳ lạ!
Chủ thuyền cũng nhận ra được sự khác thường nói: “Ký hiệu trên thuyền của mấy chiếc thuyền đó đúng là thuyền của đám cướp... Theo lý thì bọn chúng không có gan lớn như vậy, dám công khai đánh thuyền quan, không lẽ là có người giả mạo cướp thuyền muốn gây khó dễ cho chúng ta?"
Chủ thuyền cũng là thuộc hạ của Chu Tuấn Dương, phụ trách việc mua bán Bắc Nam. Vì gã quen thuộc việc vận chuyển đường thủy, kinh nghiệm phong phú nên tạm thời được sai đến đây phụ trách công việc trên thuyền.
Chu Tuấn Dương nhẹ nhàng xua tay với gã ra lệnh: “Khởi động pháo ở đầu thuyền và đuôi thuyền, bắn hai phát cảnh cáo. Nếu bọn chúng vẫn cả gan dám tới thì đánh thắng tay!”
Chủ thuyền ngoác miệng cười, phấn khích nói: “Dạ! Thuộc hạ đã biết!! Đánh bọn chúng có đi không có về!! Người đâu, châm lửa!!”
“Được!!” Trên boong tàu xuất hiện mười mấy thủy thủ, giọng nói hô ứng vang tận trời.
Tiểu Thảo cảm thấy rất thú vị cười nói: “Gia, đám thuộc hạ này của chàng được việc thật đó, nói đến đánh giặc là hăng chưa kìa!!”
“Mấy người này đều xuất thân quân đội, ý chí chiến đấu khắc sâu trong xương cốt. Có người là trộm cướp bị ta thu phục, nói là trộm cướp nhưng thật ra cũng vì cuộc sống xô đẩy. Không ai là kẻ hèn nhát cả!” Gần mười năm này Chu Tuấn Dương trưởng thành hơn rất nhiều, không những tạo được thế lực riêng cho mình ở Kinh thành mà trong dân gian cũng chiêu mộ được một đám người tài làm việc cho hắn!
“Ầm... ầm... ầm ” Dư Tiểu Thảo chỉ cảm thấy boong thuyền dưới chân chấn động một chút, sau đó mấy tiếng pháo vang lên, lại nghe thấy đám thủy thủ hoan hô “Trúng rồi, trúng rồi!!”
Hầu Hiểu Lượng không biết chui từ đâu ra cười toe lộ cả hàm răng: “Thủ lĩnh, khả năng bắn pháo của người của Thái lão đại không tệ, bắn hạ hai chiếc thuyền của đối phương!”
Dư Tiểu Thảo bám vào thành thuyền nhón chân nhìn về phía trước, đúng là bên địch đã có hai chiếc thuyền dừng lại, thân thuyền nghiêng ngả dần dần chìm xuống sông. Mà những con thuyền còn lại không hề e sợ dừng bước mà vẫn tiến thẳng về phía bọn họ. Đúng là có chuẩn bị mà đến!
Chủ thuyền thay đổi hướng bắn của nòng pháo, lại bắn thêm mấy quả về phía thuyền của địch. Đối phương lại có thêm hai thuyền trúng đạn. Phía sau cũng có hai thuyền địch bị bắn hỏng. Thuyền của địch đi rất nhanh, khoảng cách quá gần không dùng được pháo nữa!
“Các huynh đệ, cầm vũ khí!!” Người lái thuyền hét lên, cởi áo ngoài ra để lộ cả người quần áo ngắn rắn rỏi, cơ bắp chắc khỏe. Lúc này gã ta đang cầm một chiếc rìu mà đám thủy thủ cũng sôi nổi lấy vũ khí ra.
Thuyền đón đánh chính diện, bọn họ ném móc sắt vèo vèo, móc vào mép thuyền quan. Chu Tuấn Dương ôm cô vợ nhỏ đang tò mò của mình, đẩy nàng vào trong khoang thuyền nói: “Ngoan nào! Vào trong đó tránh trước đi, chuyện này sẽ giải quyết xong nhanh thôi. Xuân Hoa, bảo vệ vương phi cẩn thận.”
“Ơ. ta có thể giúp đỡ!” Dư Tiểu Thảo quơ quơ cây súng trong tay, nàng được khen là thiện xạ có tố chất mà.
“Nghe lời! Lát nữa chỗ này sẽ rất loạn, bắn bẩn lên người nàng!” Chu Tuấn Dương bất đắc dĩ khuyên bảo. Vợ hắn gan to, đúng là khiến người khác không yên tâm.
Dư Tiểu Thảo chu môi không tình nguyện nói: “Vậy được, chàng cẩn thận đó.”
Tiểu Thảo được Xuân Hoa và Ngô Đồng bảo vệ đi vào trong khoang thuyền. Đột nhiên bên mép thuyền bên phải của nàng xuất hiện một cái đầu đen. Nàng hưng phấn nhảy lên: “Xuân Hoa, mau tóm tên này đánh cho ta!!”
Nàng vừa nói vừa liếc nhìn xung quanh, thấy cái gậy trúc to mấy ngày trước dùng làm cần câu đặt ở vách tường ngoài khoang thuyền thì mau chóng cắm súng vào đai lưng trên eo, hai tay cầm gậy trúc gõ mạnh vào cái đầu vừa mới nhô lên của kẻ cướp.
Tên cướp xui xẻo kia kêu thảm, lại rơi xuống dưới sông. Cướp biển đi sau thấy thế thì cảnh giác thêm vài phần. Chờ đến khi gậy trúc lại đập đến thì vươn tay tóm được nó.
Tiểu Thảo thấy gậy trúc bị giữ lại, dùng sức kéo nhưng không được thì từ bỏ luôn, không muốn phí sức với địch. Nàng rút súng từ bên eo ra đứng cách hai bước nhắm thẳng đầu địch.
“Helô” Đúng lúc tên cướp biển kia cho rằng mình leo lên thuyền thành công thì thấy Tiểu Thảo đứng vẫy tay trái với gã, tay phải cầm súng nhắm bắn, cười vô cùng xán lạn. Tên đó ngu ngơ nhìn nòng súng đen ngòm, giống như đang suy đoán công dụng của nó.