Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Nông Viên Tự Cẩm Lâm Tiểu Uyển

Thật ra thì tướng quân trong Tây Sơn đại doanh và Hoả khí doanh đều là con nhà có bối cảnh trong Kinh thành, là một đám kiêu ngạo khó bảo, không phải ai cũng có thể khiến bọn họ phục. Khi đó Chu Tuấn Dương vẫn còn là Quận vương, dùng nắm đấm mạnh mẽ và tài mưu lược thu phục hết đám tướng quân này. Dù hắn không có mặt thì công việc hằng ngày của hai đại doanh vẫn tiến hành bình thường, nhưng nếu đổi người thử xem?

Hoàng thượng bị kẹp ở giữa phiền chết mà không có cách giải quyết. Hắn ta từng phái người truyền khẩu dụ gọi Chu Tuấn Dương về. Nhưng mà lần đầu phái người đi tin tức truyền về là Khâm sai đại nhân đang nghiên cứu một loại lúa nước lai, vì trên đường đến Kim Lăng thuyền quan bị tấn công, Húc vương làm thị vệ của nàng vì đảm bảo an nguy của nàng không thể trở về.

Lần thứ hai thì chẳng thấy bóng dáng hai vợ chồng nhà này đâu. Vì Húc vương điện hạ cùng vợ hắn đi du lịch sông núi, không rõ hành tung, biết đi nơi nào tìm?

Lần thứ ba thì đúng là nhìn thấy hai người thật, nhưng mà lúc đó Tiểu Thảo mới được cứu ra nên lúc đó chỉ có thể cầm theo tấu chương của Húc vương trở về. Tấu chương bẩm báo việc tàn dư tiền triều muốn phá hỏng ruộng thí nghiệm của Kim Lăng, ảnh hưởng đến cuộc sống tương lai của người dân, bắt Khâm sai đại nhân đang nghiên cứu lúa nước lai làm tù binh. Mặc dù cuối cùng đã cứu được người nhưng lại bị thương nặng.

Chu Tuấn Dương đắp nặn vợ mình thành hình tượng kiên trinh bất khuất: Vì bảo vệ cách gây giống lúa nước lai, không hé răng nửa lời trước sự tra tấn của địch, địch vừa đe dọa vừa dụ dỗ cũng không lung lay được nàng. Lúc nàng được cứu ra suýt mất nửa cái mạng, không những bị nội thương nghiêm trọng còn bị gãy xương rất nhiều chỗ, nghiêm trọng nhất là thai nhi trong bụng còn chưa thành hình suýt không giữ được.

Hoàng thượng đọc tấu chương xong mấy kẻ rục rịch muốn giở trò kia lập tức ngậm miệng. Vợ chồng người ta không ở trong triều hơn nửa năm mà có thể đưa ra phương hướng phát triển giống lúa nước cho năm trăm cân sản lượng, lại còn diệt trừ khối u ác tính là tàn dư tiền triều, bắt được con cháu hoàng thất tiền triều, đồng thời bắt được một loạt những phản tặc tiền triều. Mặc dù bọn họ không có mặt trong triều nhưng ai có thể lập được công lao như bọn họ đây?

Khâm sai đại nhân vì quốc gia mà bị trọng thương, còn suýt mất đi đứa con của mình. Không phải người ta không về mà là đang dưỡng thai không thể về! Còn ai dám nói thêm câu nào nữa?

“Hoàng thượng, thần xin được dẫn hải quân nghênh đón công thần về kinh!” Triệu Hàm về Kinh thành báo cáo công việc lại được đề bạt làm Thủy sư tam phẩm của Tân Vệ, tự xin lệnh đi Giang Nam đón vợ chồng Húc vương về Kinh thành.

Từ sau khi Tiểu Thảo đính hôn, Triệu Hàm vẫn luôn khuyên nhủ bản thân nên buông tay. Mấy năm nay hắn vẫn luôn đóng quân ở vệ sở ven biển, lập hết chiến công này đến chiến công khác, chức vị cũng tăng dần. Hắn vốn tưởng rằng bản thân có thể bình thản đón nhận những tin tức của nàng.

Nhưng khi nghe Hoàng thượng nói nha đầu gầy yếu lại kiên cường kia vì bảo vệ bí mật của giống lúa nước sản lượng cao mà bị cầm tù bị tra tấn, mất nửa cái mạng, trong lòng Triệu Hàm không tự chủ nhói lên từng cơn. Khi còn bé nàng yếu ớt biết bao, ngón tay bị cỏ tranh cắt trúng cũng đáng thương chạy đến chỗ Dư thúc làm nũng cầu an ủi.

Nội thương nghiêm trọng, gãy xương nhiều nơi, suýt nữa mất con... Hắn thật sự nghĩ không ra, một người đáng yêu như thế sao có thể chịu được sự tra tấn tàn nhẫn của đám tàn dư tiền triều. Nếu không phải hắn không thể tùy tiện rời triều hắn thật muốn chạy đến Kim Lăng tóm quần áo Húc vương hỏi hắn làm thị vệ kiểu gì, không lẽ hắn bảo vệ Tiểu Thảo như vậy?

Hắn hít sâu một hơi bình ổn lại cảm xúc. Triệu Hàm không ngây thơ cho rằng hang ổ phản tặc ở Kim Lăng có thể diệt trừ tận gốc. Việc này không khó đoán, một khi bọn chúng chó cùng dứt giậu sẽ làm ra chuyện gì! Hơn nữa, huyết mạch hoàng thất tiền triều cũng sẽ bị áp giải về Kinh thành cùng hai người. Đường về này có bao nhiêu nguy hiểm cũng có thể suy nghĩ ra được.



Sau khi suy nghĩ kĩ càng, Triệu Hàm xin lệnh. Đi đường biển, có hắn thống lĩnh hải quân hộ tống, an toàn hơn đi đường bộ hoặc đường sông nhiều!

Chu Quân Phàm cũng rất quan tâm an toàn của hai người này. Hắn ta đang lo lắng làm thế nào có thể an toàn đón hai người này về từ Giang Nam. Triệu Hàm xin đi chẳng khác nào buồn ngủ có người kê gối, còn chần chờ gì nữa? Hắn ta lập tức phê chuẩn, đồng ý cho Triệu Hàm dẫn hải quân tinh nhuệ nhất và thuyền chiến tiên tiến nhất an toàn đưa Khâm sai và Húc vương về Kinh.

“Hàm ca?” Nhìn thấy Triệu Hàm mặc nhung trang, tinh thần sáng láng, Dư Tiểu Thảo đang tản bộ trong biệt viện ngạc nhiên kêu lên.

Từ trước đến nay Chu Tuấn Dương vẫn không thích vị “Thanh mai trúc mã” của Tiểu Thảo này, đương nhiên sẽ không nể mặt gì rồi: “Ngươi tới đây làm gì?”

“Hoàng thượng nghe tin Khâm sai đại nhân bị thương rất không tin tưởng hai vị hộ vệ của ngài ấy nên phái ta dẫn theo hải quân đến hộ tống Khâm sai đại nhân về Kinh.” Triệu Hàm rất bất mãn với việc Húc vương để Tiểu Thảo bị thương. Ngay cả vợ mình cũng không bảo vệ được thì sao có thể mang lại hạnh phúc cho nàng? Tô Nhiên đang ngồi dưới tàng cây uống trà bị nhắc tên thì sờ mũi, quyết định rời khỏi nơi này, tránh cho bị ngộ thương bởi hai tên đều yêu cùng một người này.

Chu Tuấn Dương nghe ra ý tứ trong lời nói của Triệu Hàm, ánh mắt trở nên lạnh lẽo sắc bén. Bản vương không mang lại hạnh phúc cho nàng thì ai có thể, ngươi chắc? Một tên hèn nhát ngay cả tình yêu của mình cũng không dám thổ lộ, đáng đời bị tuột mất mối tình đầu!

Triệu Hàm không hề nhân nhượng Húc vương, hai người trừng mắt nhìn nhau, mùi thuốc súng bay đầy trong không khí.

“Ồ! Có thể ngồi thuyền trở về sao! Vậy có phải là sẽ đi qua bến tàu Đường Cổ không? Có khi còn có thể về nhà ở hai ngày nữa!” Dư Tiểu Thảo được Ngô Đồng đỡ, cái bụng đã hơi nhô ra chen giữa hai người, nháy mắt hóa giải một trận chiến ngầm.

Triệu Hàm cẩn thận quan sát Tiểu Thảo, thấy nàng vẻ mặt hồng hào khí sắc không tồi, biết chắc những ngày này nàng dưỡng thương không tệ chút nào. Sau đó hắn lại nhìn cái bụng nhỏ của nàng, giả vờ rất tự nhiên rời tầm mắt đi cười nói: “Chuẩn bị một chút đi, chúng ta sẽ tranh thủ trở về Đường Cổ trước khi cảng đóng. Trước khi ta đi đã báo tin cho Dư thúc, thúc ấy nói sẽ tự đến cảng đón muội.”

“Không có gì đáng để chuẩn bị hết. Lễ vật mua ở Giang Nam đã sớm sai người vận chuyển về. Đồ dùng mấy ngày này đều thu dọn kha khá rồi, sẽ không ảnh hưởng đến việc sáng mai xuất phát.” Nếu như không phải chồng nàng cố ý muốn giữ nàng lại Kim Lăng mấy ngày thì nửa tháng trước nàng đã lên đường về Kinh rồi. Dù Hoàng thượng không phải người đến đón nàng cũng muốn về.

Mặc dù Chu Tuấn Dương không thích Triệu Hàm nhưng vì an toàn của vợ hắn, hắn chỉ có thể nhịn. Với tình trạng hiện giờ của nàng hắn cũng không dám mạo hiểm.

Đi thuyền xuôi dòng Kim Lăng, đến cửa biển thì lên thuyền. Dọc theo đường đi không hề yên bình, cũng may Triệu Hàm thống lĩnh hải quân tinh nhuệ quen thuộc thủy chiến nên dễ dàng đánh bại phản tặc. Mấy kẻ đó chưa đến gần thuyền quan đã toi mạng.



Trên thuyền có đủ trang bị cần thiết, thuyền từ từ rời cảng, Tiểu Thảo đứng trên boong tàu, hít thở mùi hương tanh mặn quen thuộc của biển cả, nàng vươn rộng hai tay, giống như muốn ôm lấy biển cả rộng lớn hô to: “Biển cả, Hồ Hán Tam ta trở về rồi đây!!”

“Hồ Hán Tam là ai?” Chu Tuấn Dương xuất hiện sau lưng nàng phủ thêm áo khoác lông chồn trắng cho nàng. Giang Nam đến tháng Mười Một đã tiến vào mùa lạnh. Gió biển thổi mạnh như vậy, hắn chỉ sợ nàng bị cảm lạnh.

“Hồ Hán Tam’ là ta, ta là Hồ Hán Tam!” Dư Tiểu Thảo sẽ không nói cho hắn biết đây là một nhân vật phản diện nàng thấy trong phim cách mạng ở kiếp trước, sau khi phim được công chiếu mấy câu nói này đã trở thành huyền thoại kinh điển.

Chu Tuấn Dương biết rõ đây là tên đàn ông nên hơi tò mò, càng không hiểu vì sao vợ hắn lại gọi mình bằng cái tên quê mùa như vậy. Nhưng mà chỉ cần nàng vui vẻ, dù nàng tự xưng là “Nhị Cẩu Tử” hắn cũng bóp mũi chấp nhận được.

“Nàng thích biển như vậy à?” Hắn đội mũ áo lên giúp nàng, sau đó dịu dàng cúi đầu giúp nàng buộc dây rồi nhìn thoáng qua hướng nào đó trên thuyền, hừ! Nhìn lén vợ hắn? Cho ngươi ghen chết! Hắn lại cúi đầu hôn một cái lên trán nàng, gia cố ý đấy, thế nào?

Triệu Hàm mặc quan phục võ tướng tam phẩm thấy một màn như vậy có hơi buồn. Tô Nhiên cầm cần câu xuất hiện sau lưng hắn. Y nhìn theo hướng hắn nhìn, thấy một màn “Cay mắt” như vậy, khóe miệng nhếch lên nụ cười xấu xa: “Đi, chúng ta đi câu cá, nha đầu Tiểu Thảo nhất định cảm thấy hứng thú."

Triệu Hàm đương nhiên nhìn thấy nụ cười xấu này của y, sửng sốt trong chốc lát rồi lập tức hiểu ra, gật đầu nói: “Đúng vậy, tay nghề nấu hải sản của Tiểu Thảo không tồi, không biết nàng có dạy cho nha hoàn nàng không.” Tiểu Thảo đang mang thai, đương nhiên không thể nhờ nàng xuống bếp nấu ăn được. Này cũng chỉ là lấy cớ, chen ngang thời gian ở bên nhau giữa Húc vương và nàng!

Khi hai người đi đến bên cạnh vợ chồng Húc vương, Tiểu Thảo đang ba hoa ngày trước nàng đi biển bắt hải sản với cha nàng, kiếm được khoản tiền đầu tiên. Lúc gia đình còn khó khăn thì bán thịt đầu heo nội tạng heo kho cũng vì nhà bọn họ gần biển, bến tàu là nơi có nhiều người qua lại, nên mới từng bước cải thiện cuộc sống sinh hoạt của gia đình.

Mặc dù kiếp trước Tiểu Thảo ít có cơ hội thấy biển nhưng sau khi trọng sinh trong thân thể cô bé làng chài này thì lại yêu tha thiết biển cả. Được Tiểu Bổ Thiên Thạch giúp đỡ, nàng lặn xuống biển nhặt bào ngư, hải sâm, giúp cha bắt cá mập, tham gia cuộc thi mà trân châu, quen biết con cá heo đáng yêu A Bố này... Nay lại được ở gần biển nàng cảm thấy rất thân thương.

Triệu Hàm và Tô Nhiên mang theo cần câu đến “Tiểu Thảo, không phải muội thích ăn tôm hùm sao? Xem hôm nay Hàm ca thi triển thân thủ câu con tôm hùm to như chậu rửa mặt cho muội ăn cơm trưa”

“Chém gió vừa phải thôi! Tôm hùm to như chậu rửa mặt, ngươi nghĩ tôm hùm thành tinh rồi à?” Chu Tuấn Dương đang ở cùng vợ thì bị hai người này quấy rầy, lập tức đen mặt. Nếu ánh mắt có thể giết người thì e rằng Tô Nhiên và Triệu Hàm đã chết rất nhiều lần.

“Được đó, được đó!” Nhưng mà vợ hắn chẳng hề để ý cảm xúc hiện tại của hắn, nàng phấn khích cầm lấy một cái cần câu tham gia chiến trường câu tôm hùm.
Nhấn Mở Bình Luận