Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Nông Viên Tự Cẩm Lâm Tiểu Uyển

Nghỉ ngơi dưỡng sức ở Đường Cổ hai ngày, vợ chồng Dư Tiểu Thảo được mấy nghìn binh sĩ Hỏa khí doanh hộ tống, yên ổn về đến Kinh thành. Từ Đường Cổ và Kinh thành chỉ mất ba ngày ngắn ngủi, dễ bị phản tặc lợi dụng cơ hội phản công.

Nếu ít người còn may, có hai sát thần Húc vương và Tô tổng quản, bọn chúng muốn ra tay cũng khó hơn lên trời. Chỉ sợ bọn họ áp dụng chiến thuật biển người, hơn nữa dùng tử sĩ, Dư Tiểu Thảo đã mang thai gần bốn tháng, khó mà chịu được cảnh hỗn loạn này.

Vì thế mà sau khi xác nhận hai người đã xuống đất liền, Hoàng thượng lập tức phái binh sĩ Hỏa khí doanh đến hộ tống hai bề tôi có công này về. Hơn một nghìn binh lính Hỏa khí doanh được Phó thống lĩnh lãnh đạo rầm rộ đi đến bến tàu Đường Cổ. Phô trương thế này còn khiến người khác tưởng trên biển lại xảy ra chiến tranh quy mô lớn!

Có Hỏa khí doanh đánh đâu thắng đó không gì cản nổi hộ tống, đám phản tặc sẽ không lấy trứng chọi đá, lấy cứng chọi cứng với các anh em Hỏa khi doanh nên đoạn đường này khá là an toàn. Xe ngựa Tiểu Thảo ngồi được xử lý đặc biệt, dù là giảm xóc hay trang trí đều khiến người khác cảm thấy thoải mái. Mặc dù là thế nhưng sau khi đến Kinh thành Tiểu Thảo vẫn lăn ra ngủ bù hai ngày mới cảm giác mình lại được nạp năng lượng mới.

Là Khâm sai đại nhân, sau khi về Kinh đương nhiên phải báo cáo công việc bề trên. Lúc Dư Tiểu Thảo mặc quan phục, cái bụng nhỏ còn chưa lộ rõ xuất hiện trên triều, hành lễ với Hoàng thượng, hắn ta đã tự mình rời ngai vàng khom lưng đỡ nàng đứng dậy.

Dư Tiểu Thảo không mượn lực đứng lên mà ôm lấy chân hắn ta gào khóc: “Hoàng thượng. vi thần suýt không được gặp lại ngài nữa. Hu hu hu... vi thần chết không quan trọng, nhưng mơ ước trồng được giống lúa cho sản lượng năm trăm cân của vị thần còn chưa được thực hiện, mong muốn dân chúng cơm nó áo ấm còn dang dở, vi thần chết cũng không nhắm mắt... hu hu hu!"

Chu Tuấn Dương không biết nàng sẽ giở trò này, khó chịu trừng mắt phượng nhìn chằm chằm cẳng chân Hoàng thượng, rất muốn... chém bỏ cái chân này!

Hoàng thượng: To gan! Đệ muốn hành thích vua phải không! Phản rồi! Mở to mắt chó của đệ nhìn xem, vợ đệ ôm chân trẫm, sao không chém tay vợ đệ lại đòi chém chân trẫm?

Chu Tuấn Dương: Ta không nỡ!

Hoàng thượng: Vì vợ bỏ trẫm, đúng là thần tử tốt, em họ tốt!

Các quan viên trong triều thấy cảnh này sống mũi đều hơi cay cay. Tấu chương của Chu Tuấn Dương vốn có hơi phóng đại, nói thương thế của Tiểu Thảo rất thảm thương. Nay nhìn thấy nàng đã to bụng mà vẫn khóc như một đứa nhỏ, bọn họ mới nhớ đến Khâm sai vẫn chỉ là một cô nương mười tám tuổi, còn là mẹ của một đứa nhỏ chưa chào đời.

Mà bây giờ người suýt mất con, khóc lóc không phải vì mình bị thương nặng đến đâu, không phải vì suýt mất con mà là vì sợ làm chậm tiến độ của ruộng thí nghiệm, chậm kế hoạch dân giàu nước mạnh của Hoàng thượng. Mấy kẻ nhận được tin tức nói Khâm sai đại nhân vui chơi dọc đường, suốt ngày ở cùng Húc vương, lại còn muốn ngáng chân hai người bọn họ đều cảm thấy đuối lý.

Hoàng thượng giật giật khóe miệng, mau chóng đỡ nàng dậy, liếc mắt ý: Diễn quá lố rồi! Mà miệng lại vui vẻ nói: “Ái khanh, là do trẫm suy nghĩ không chu toàn, để khanh chịu khổ rồi!”

“Nếu có thể ổn định lại giống lúa nước lai, khổ hơn cũng xứng đáng!” Dư Tiểu Thảo vội đổi một cái khăn tay khác lau mắt. Ôi chao má ơi, nước ớt quá cay, mắt cũng sưng lên rồi!



Khổ nhục kế của Tiểu Thảo nhận được không ít đồng tình của quan viên trong triều. Sau khi bãi triều, Thượng thư Hộ bộ Lưu đại nhân còn sáp đến gần nàng mong chờ hỏi: “Dư đại nhân, giống lúa nước lai có thể đạt năm trăm cân sản lượng thật sao?”

“Đương nhiên rồi!” Dư Tiểu Thảo trả lời như chém đinh chặt sắt. Mặc dù thí nghiệm lai giống lúa là một quá trình dài nhưng chỉ cần phương hướng đúng thì nhất định sẽ có ngày thực hiện được. Vũ đại nhân nghiên cứu bước đầu đã có hiệu quả, tin tưởng không bao lâu nữa hoàn toàn có thể đạt đến sản lượng năm trăm cân.

Lưu đại nhân kích động hỏi: “Vậy còn lúa mì? Có thể đạt được 500 cân không?”

Đồ ăn của phương Bắc chủ yếu là bột mì nên diện tích trồng lúa mì khá rộng. Nếu có thể đạt được sản lượng năm trăm cân hoặc nhiều hơn, Lưu đại nhân có thể tưởng tượng ra viễn cảnh tốt đẹp trong tương lai. Trước đây khi đọc sách sử ông đã từng thấy thời Hán Vũ đế, dây thừng xỏ tiền trong quốc khổ còn mục nát, trong kho lương thực dư rất nhiều lúa, thóc mới lẫn thóc cũ đều không có chỗ cất, luôn chất chồng bên ngoài kho.

Lúc đó ông ta đã nghĩ, nếu bản thân có thể sống ở thời đại phồn thịnh đó thì tốt biết bao. Nếu như ông ta có thể hoàn thành nhiệm vụ như Tang Hoằng Dương thì tốt biết mấy! Tuy rằng trước mặt thì công lao của ông ta còn kém xa Hán Vũ đế Tang Hoằng Dương. Nhưng nếu ông có thể trong thời gian làm Hộ bộ Thượng thư góp công dựng nên thời đại phồn thịnh cho Đại Minh, đó là việc vinh dự nhường nào!

Tiểu Thảo nghĩ lại, ở kiếp trước sản lượng năm trăm cân chẳng phải vấn đề gì lớn, chỉ là độ phì của đất không theo kịp mà quản lý đồng ruộng không quá khoa học, đúng là làm khó nàng. Việc này chờ về nhà bàn với Tiểu Bổ Thiên Thạch vậy.

“Theo lý mà nói chắc là có thể. Nhưng mà Lưu đại nhân ngài cũng biết đấy, sản lượng hoa màu không chỉ dựa vào giống lúa mà còn có cách gieo trồng và quản lý khoa học, còn có yêu cầu về đất, cho nên... Ngài cứ yên tâm đi, ta sẽ không ngừng cố gắng tiến đến mục tiêu này!”

Lưu đại nhân còn muốn nói thêm gì thì bị Húc vương chặn họng: “Lưu đại nhân, Dư đại nhân cơ thể yếu đuối, không thể bàn việc công quá lâu. Hoàng thượng đã cho phép nàng nghỉ dưỡng thai, chờ sau khi kỳ nghỉ kết thúc, sức khỏe của nàng tốt hơn thì hãy nói tiếp!”

Nói rồi không hề cho Lưu đại nhân cơ hội nói thêm câu nào, bảo vệ vợ mình rời khỏi cung Càn Thanh.

“Húc vương điện hạ, Húc vương phi, Hoàng hậu thương vương phi nên đã sai nô tài chuẩn bị kiệu, mời...” Người nói chuyện là đại thái giám bên cạnh Hoàng hậu, phía sau ông ta là bốn người đàn ông cường tráng đang nâng một cái kiệu im lặng chờ lệnh.

“Cảm ơn lòng tốt của Hoàng hậu nương nương, ngày khác Tiểu Thảo sẽ vào cung cảm ơn.” Dậy sớm, lăn lộn trong triều gần một tiếng khiến Tiểu Thảo cảm thấy hơi mệt. Sau khi cảm ơn, nàng được chồng mình đỡ lên kiệu rời khỏi cung. Các quan viên bãi triều nhìn thấy cảnh này đúng là đỏ mắt ghen ghét.

Ghen ghét thì có thể làm được gì? Ai bảo nàng có năng lực? Ai bảo chúng ta không nghiên cứu ra giống lúa nước cho sản lượng năm trăm cân? Các đại thần coi như đã hiểu rõ, có Húc vương phi, quan hệ giữa Húc vương và Hoàng thượng chỉ thân càng thêm thần. Ai còn mắt mù dám ly gián Hoàng thượng và Húc vương kết cục sẽ rất thảm!

Một thời gian dài sau đó Chu Tuấn Dương thấy công việc trên triều của mình trôi chảy hơn nhiều. Mấy kẻ trước đây hay ngáng đường hắn dường như ngoan ngoãn hơn rất nhiều. Sau khi tình cờ biết được nguyên nhân hắn cũng dở khóc dở cười. Hóa ra không phải vì năng lực của hắn được thừa nhận mà là vì cô vợ nhà mình!



Tiểu Thảo được phê chuẩn nghỉ phép, bắt đầu cuộc sống “Nuôi heo” của mình. Mỗi ngày hết ăn lại ngủ hết ngủ lại ăn. Chồng thương nàng việc gì cũng không cần nàng làm. Cũng may hắn không cấm nàng ra ngoài, nếu không nàng sẽ phát điên vì chán.

Nhưng mà nàng cũng không được giống như bình thường thích đi đâu thì đi. Nhất định phải đi cùng chồng nàng, chồng không rảnh thì còn có “Em trai kết nghĩa”! Không thể đi xa, chỉ có thể đến nhà mẹ, mẹ nuôi và nhà mấy bạn thân, vì mấy nơi này đều cách phủ Húc vương không quá xa.

Húc vương lại không hạnh phúc như vợ mình, hắn vừa về Kinh đã bị Hoàng thượng phái đến Tây Sơn đại doanh lãnh binh diễn tập thực chiến. Chu Tuấn Dương biết thân phận của Bánh Trôi không tầm thường nên lúc hắn không có mặt đều nhờ riêng nó giúp hắn chăm vợ.

Nhờ nhiều lần quá Tiểu Bổ Thiên Thạch thấy hắn quá phiền. Tiểu Thảo cũng là chủ nhân của nó được không, an toàn của nàng cũng do nó bảo đảm, cần hắn nhiều lời sao?

Nơi Tiểu Thảo đến nhiều nhất là nhà mẹ đẻ! Đầu tháng Tám, chị dâu sinh em bé, bây giờ bé đã được ba tháng, khỏe mạnh kháu khỉnh rất đáng yêu. Nàng thích nhất là ngồi trên giường đất ấm áp nhìn cháu trai nghẹn đỏ mặt muốn lật người. Chờ đứa nhỏ khó khăn lật được người nàng lại xấu tính lật nó về như cũ. Đứa nhỏ cũng không giận, tiếp tục thở hổn hển thực hiện nghiệp lớn lật người của mình.

“Con đó, chỉ biết bắt nạt cháu thôi!” Nhìn cháu trai bị cô cô lật lại lần thứ n, Liễu thị làm bà nội có hơi đau lòng, liếc xéo con gái ôm cháu trai lên cho nó uống ít nước ấm.

“Hu hu hu... mẹ có cháu trai không thương con gái nữa. Con cũng thật đáng thương, không ai thương không ai yêu.” Dư Tiểu Thảo che mắt vờ khóc.

Liễu thị bất đắc dĩ nói: “Lớn tầm này rồi còn muốn tranh cưng chiều với cháu! Đã sắp làm mẹ rồi mà còn không nghiêm chỉnh!”

Tiểu Liên cũng vừa mang thai, nàng ấy đội mũ tai hổ cho cháu nhỏ, cười nói: “Tiểu muội, ai nói muội không ai thương không ai yêu? Húc vương không phải chỉ thiếu đội muội lên đầu nâng trong tay bảo vệ sao?”

Tiểu Thảo vươn tay cù lét nàng ấy: “Được lắm! Lại dám trêu chọc muội, xem chiêu...”

“Đừng làm loạn, các tiểu tổ tông của mẹ, kiềm chế chút đi! Thảo Nhi, tỷ tỷ con và con đều mang thai, không thể hành động quá mạnh, cẩn thận chứ!” Liễu thị thấy con gái không biết nặng nhẹ thì sợ đến mức đổ mồ hôi.

Con gái nhỏ vừa mang thai đã trải qua cảnh bắt cóc đáng sợ, suýt mất con. Nếu không phải có thái y và con gái bảo đảm, hiện tại thai nhi và mẹ đều vô cùng khỏe mạnh Liễu thị vẫn sẽ lo lắng đến mức mất ngủ.

Dư Tiểu Thảo thấy bà ấy lo lắng vì vội ngồi thẳng lưng, dáng vẻ ngoan ngoãn nghe lời. Nhìn cháu trai bụ bẫm đang ngọ ngoạy trên giường, dù gặp khó khăn cũng không khóc không kêu gào, nàng cười ha hả nói: “Tính của Phong Nhi chắc chắn giống đại ca, vừa nhìn đã biết ngoan ngoãn rồi.”

“Tiểu muội, muội nói như vậy ta không vui đâu. Cứ như ta hư lắm vậy!” Sắp đến tháng Mười Hai, trong phủ lại nhiều việc hẳn lên. Lưu Tuệ Phương bận việc đến bây giờ mới rảnh rỗi đến trò chuyện với hai cô em chồng.
Nhấn Mở Bình Luận