Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Nông Viên Tự Cẩm Lâm Tiểu Uyển

"Nhị tỷ, Nhị tỷ!” Giọng nói của Tiểu Thạch Đầu truyền đến từ trong sân. Không bao lâu sau rèm cửa bị xốc lên, một thiếu niên văn nhã tuấn tú đi vào “Hôm nay cháu ngoại có ồn ào không?”

Sau khi vào tháng Chạp thai nhi trong bụng Tiểu Thảo bắt đầu lần thai động đầu tiên. Lúc đó Tiểu Thảo đang nằm trên giường đất ở nhà mẹ xem Liễu thị may áo yếm cho cháu trai. Tiểu Thảo tự nhận không có thiên phú thêu thùa, đến bây giờ thêu cái túi tiền đường chỉ cũng xiên xiên vẹo vẹo. Liễu thị ngoài miệng oán giận nàng lười biếng, không chịu học cẩn thận tay lại bắt đầu may mũ giày tất cho cháu ngoại. Lúc thai máy, Dư Tiểu Thảo rất ngạc nhiên cũng rất bất ngờ, lập tức chia sẻ tin tốt này với mẹ nàng.

Lúc đó em trai nàng cũng ở nhà, vui mừng mà áp sát lại “Giáo dục” cháu trai phải ngoan ngoãn, quan tâm mẹ mình, không nên làm loạn. Từ đó về sau câu hỏi đầu tiên cậu gặp Tiểu Thảo đều là cháu trai có ngoan hay không.

Tuy rằng em trai nàng luôn gọi “Cháu trai nhỏ”, Liễu thị cũng may quần áo cho “Cháu trai nhỏ” nhưng Dư Tiểu Thảo luôn cảm thấy đứa nhỏ trong bụng mình là con gái. Vì sao lại thế? Vì em bé rất ngoan, sau lần thai máy đầu tiên vẫn luôn ngoan ngoãn nằm trong bụng mẹ khiến Tiểu Thảo nghĩ lần thai máy đó là ảo giác của nàng.

Nhắc đến Chu Tuấn Dương, vì bỏ lỡ lần thai máy đầu tiên của con mà mất hứng trong một thời gian khá dài. Hắn làm thống lĩnh không vui chỉ khổ binh tướng dưới trướng, mỗi ngày tập luyện mệt như chó, kêu gào liên tục! Những binh lính này lén nghị luận có phải thủ lĩnh đắc tội vợ hắn, bị phạt không được trèo lên giường...

Tiểu Liên vừa ngồi thêu vừa ra vẻ không vui nói: “Tiểu đệ, đệ quá thiên vị rồi đó? Cháu ngoại cũng đâu phải chỉ mình nhị tỷ đệ có!

“Đại tỷ, không phải đứa nhỏ trong bụng tỷ còn nhỏ sao? Chờ nó biết đạp thì ngày nào đệ cũng nói chuyện với nó.” Tiểu Liên điều dưỡng sức khỏe hơn nửa năm thuận lợi có thai. Nhưng mà đứa nhỏ trong bụng nàng ấy đến chậm hơn Tiểu Thảo hai tháng, hiện tại còn chưa đến ba tháng, chưa có động tĩnh gì.

“Trạng nguyên nhà chúng ta tan học rồi? Mau qua đây nếm thử bánh tart trứng và pudding nào, làm riêng cho đệ đó.” Dư Tiểu Thảo ghẹo một câu, chỉ đồ ăn vặt và điểm tâm trên bàn trên giường đất. Nàng cầm một hạt hạnh nhân dùng búa nhỏ đập vỏ ăn. Người ta đều nói mang thai ăn hạnh nhân con sinh ra sẽ thông minh. Mặc dù không biết có đúng hay không nhưng nàng vẫn kiên trì ăn vài hạt mỗi ngày.

Tiểu Thạch Đầu oán trách: “Nhị tỷ, đệ không còn là trẻ con nữa. Không cần lấy đồ ăn ngon ra dụ dỗ đệ.” Miệng thì nói vậy nhưng tay vẫn rất thành thật vươn về phía bánh tart trứng. Loại bánh ngọt mềm này rất hợp khẩu vị của cậu.

Nói ra thì khi Tiểu Thảo nhận lệnh rời kinh thì tên em trai nàng còn chưa lên bảng, nàng cũng bỏ lỡ kỳ thi Đình của cậu. Sau này mới nhận được tin gia đình báo cậu thi được hạng nhất, trở thành Hội nguyên. Khi thi Đình cũng phát huy không tồi, khi yết bảng thiếu niên mười sáu tuổi này đã trở thành Trạng nguyên người khác hâm mộ không thôi. Tiểu Thạch Đầu thi đỗ Tam nguyên như mong muốn, gấp không chờ nổi viết thư cho nhị tỷ ở Kim Lăng xa xôi.

Tiểu Thảo cũng gửi đặc sản Kim Lăng về coi như chúc mừng cậu. Sau đó cậu nhóc lại thi đỗ thứ cát sĩ, bắt đầu công việc chuyên môn của mình. Công việc của cậu cũng rất bình thường, mỗi ngày giúp Hoàng để soạn chiếu thư, giảng giải kinh thư gì đó.

Sau khi nghe Húc vương giải thích Tiểu Thảo mới biết thứ cát sĩ là người gần vua, là nhân tài dự trữ vì đất nước.



Viên tể tướng dưới một người trên vạn người hiện nay xuất thân từ thứ các sĩ. Rất nhiều người trong triều đều nói tương lai Dư Phàm sẽ đi cùng con đường với Viên tể tướng, nếu không có gì ngoài ý muốn thì đúng là tiền đồ vô lượng. Rất nhiều gia đình có con gái trạc tuổi Tiểu Thạch Đầu đều ngỏ lời muốn kết thân với Dư gia.

Năm nay Tiểu Thạch Đầu mới 16, ở nông thôn số người có vợ ở tuổi này cũng không ít. Liễu thị phát hiện cuộc sống thanh tịnh của mình đột nhiên biến mất, rất nhiều phu nhân bà ấy không quen biết đều dẫn theo con gái đến phủ làm khách, lời trong lời ngoài đều khen con gái mình. Tuy Liễu thị không hiểu nhưng mưu mô tính toán của đám người này nhưng bà ấy cũng không ngốc, sau vài lần gặp chuyện cũng đã hiểu ra.

Trước khi Tiểu Thảo gả đi từng nói chuyện hôn sự của Tiểu Thạch Đầu với cha mẹ, bảo bọn họ đừng gấp. Tiểu Thạch Đầu có sư phụ nổi danh khắp nơi, có sư huynh làm danh tể trong triều, lại có thêm nàng và Húc vương làm hậu thuẫn, tương lai khẳng định sẽ làm được việc lớn. Vợ của cậu không thể tùy tiện quyết định được, miễn cho tương lai lại kéo chân sau cậu.

Liễu thị tính tình nhu nhược, nhưng từ trước đến nay đều không hấp tấp tự quyết. Khi con gái ở nhà bà ấy làm gì cũng hỏi ý kiến con gái, nàng nói gì bà ấy làm đó. Sau khi con gái gả đi gặp phải tình huống không biết nên quyết định thế nào bà ấy sẽ hỏi Phòng gia, hỏi con trai.

Vì thế mà bà ấy cố gắng chống đỡ áp lực đến từ bốn phía về hôn sự của Tiểu Thạch Đầu, dựa theo cách nói Phòng phu nhân dạy bà ấy đáp trả mấy phu nhân kia.

“Hôn sự của Phàm Nhi, sư phụ nó tự có sắp xếp...”

“Phàm Nhi nói việc hôn sự của nó không cần ta lo lắng…”

“Thảo Nhi nhà ta nói hôn sự của Dư Phàm nó muốn tự mình giúp chọn...”

“Ta xuất thân nông dân, không muốn kéo chân sau con trai. Trước nay nó đều có ý kiến riêng, ta chỉ giúp chuẩn bị sính lễ và tổ chức hôn lễ...”

Cứ như vậy tuy bị người ta ngầm nói là “Không phóng khoáng, kiêu ngạo” nhưng từ đó về sau cũng ít người đến tìm bà ấy hơn. Người ta nói bà ấy sao cũng được, chỉ cần không ảnh hưởng đến tiền đồ của con trai là được.

Thật ra Tiểu Thạch Đầu chẳng có ý kiến mấy với hôn sự của mình. Chỉ cần người nhìn thuận mắt, tốt tính, thông minh... không kéo chân sau là được. Đương nhiên nếu có thể giống như nhị tỷ nhanh nhẹn hoạt bát thông minh được việc thì càng tốt. Không cần có thể giống như nhị tỷ biết kiếm tiền, chỉ cần xử lý tốt công việc trong nhà đâu ra đó khiến cậu không phải lo lắng yên tâm làm việc là được.



Sau khi tháng Chạp đến, các gia đình đều bận bịu thu xếp công việc để ăn Tết. Trong phủ Húc vương, các quản sự đều được hắn dặn dò, mấy việc vặt vãnh tự quyết định được thì cứ làm, do dự thì chờ hắn về nói với hắn, đừng làm phiền vương phi để nàng yên tĩnh dưỡng thai.

Giao thiệp bên ngoài đều do quản sự ngoại viện phụ trách, việc trong nội trạch thì do Mai Hương và Ngô Đồng cùng bàn bạc quyết định. Cuộc sống của Tiểu Thảo quá an nhàn. Hai bạn tốt Hạ Uyển Ngưng và Viên Tuyết Diễm đến thăm nàng đều hâm mộ sự thản nhiên của nàng.

Gả đi làm vợ người ta, trên có cha mẹ chồng, dưới có họ hàng nhà chồng, việc lặt vặt đương nhiên nhiều vô kể, không thể thoải mái tự do như khi chưa lấy chồng. Mà người như Tiểu Thảo cha mẹ chồng không quản, cũng không có chị em dâu gì đó làm phiền, hai người thật ganh tị với cuộc sống nhàn nhã của nàng.

“Hai người đừng có mà lòng tham không đáy. Lữ Hạo và Ninh Đông Lan đều không phải con cả, hai người cũng không phải con cả, so với kẻ muốn lập phủ riêng, lo hết việc linh tinh trong gia đình, hai người đã rất hạnh phúc rồi được không?” Dư Tiểu Thảo ăn nho lấy từ kho lạnh trong thôn trang, liếc xéo hai người đang ghen ghét mình này.

Hạ Uyển Ngưng gặm một quả lê ngọt cười ha ha nói: “Còn không phải là do bị cuộc sống nhàn hạ của muội kích thích sao? Muội không biết tuy trên có đại tẩu và nhị tẩu nhưng mẹ chồng sợ ta có ý kiến nên toàn để ta đi theo quản gia học việc. Ta nào biết quản gia phải làm gì chứ? Đây không phải là cố ý giày vò ta sao? Nay ta tìm cơ hội lấy cớ đến thăm muội trốn việc này! Tướng công nhà ta cũng tham gia diễn tập, trước năm mới mới được về nhà. Muội nói xem, ta về nói với mẹ chồng muội ở đây một mình ta không yên tâm, dọn đến ở cùng muội có được không nhỉ?”

“Không được đâu!” Dư Tiểu Thảo trợn mắt liếc nàng ta, trêu chọc con gái nhỏ sáu tháng tuổi của Viên Tuyết Diễm. Đứa nhỏ này được di truyền vẻ đẹp của cha mẹ, trắng mập đáng yêu khiến người khác yêu thích.

Khi Viên Tuyết Diễm chưa gả đi lúc nào cũng lạnh lùng cao ngạo, dáng vẻ không dính khói lửa nhân gian. Sau khi thành thân với Ninh Đông Lan vợ chồng tôn trọng lẫn nhau, Dư Tiểu Thảo luôn cảm thấy giữa hai người thiếu thiếu thứ gì. Sau khi sinh con lòng yêu thương con của Viên Tuyết Diễm bộc phát, nàng ấy nhìn dịu dàng hơn nhiều, quan hệ với chồng cũng vì con gái mà thân thiết hơn vài phần.

“Muội thích Thiển Nhi như vậy, hay là đính ước làm thông gia từ trong bụng mẹ đi!” Hạ Uyển Ngưng vẫn hoạt bát như cũ, thói xấu nói linh tinh vẫn không sửa. Này có thể thấy nàng ta sống ở nhà chồng rất thoải mái, không gặp phải mẹ chồng và chị em dâu khó tính mới có thể giữ vững bản tính đến giờ.

Đề nghị này làm Viên Tuyết Diễm liếc mắt trừng nàng ta: “Lời này của tỷ nhất định không thể để Ninh Đông Lan nghe thấy, hắn sẽ liều mạng với tỷ!"

Tình thương con gái của Ninh Đông Lan trong kinh khó mà tìm được người thứ hai. Bé con vừa sinh ra y đã đảo khắp các tiệm đồ trang sức trong Kinh thành mua trang sức cho con. Một người đàn ông mà đến nhà Khương chuyên gia tận ba lần, đặt làm toàn bộ quần áo từ khi bé con sinh ra đến lúc mười tuổi.

Mỗi lần y về nhà đều ôm con không rời tay, dù con ngủ rồi cũng muốn ôm con ngủ. Bây giờ đứa nhỏ bị y chiều hư, ngủ không được ôm sẽ khóc, rõ ràng là ngủ rồi, chỉ cần rời tay không ôm sẽ bẹp miệng mếu máo khóc. Viên Tuyết Diễm tức giận cãi nhau to một trận với y, nghiêm túc cảnh cáo y không được chiều hư con, nếu không nàng ấy sẽ mang con về nhà mẹ đẻ. Đến tận đó Ninh Đông Hoan mới chịu ngoan ngoãn hơn.

Những chuyện này sau khi Tiểu Thảo về kinh cũng nghe nói qua. Nàng sờ cái bụng sắp được năm tháng của mình nhẹ giọng nói: “Chỉ là muội cảm thấy con muội cũng là con gái. Bé rất ngoan, nếu không phải thỉnh thoảng bé đạp vài cái tìm đồ tồn tại nhiều lúc muội còn quên mất mình đang mang thai nữa.”
Nhấn Mở Bình Luận