Minh Hạ nhận được tin nhắn xong liền chạy đến chỗ Hoàng Đông lại phát hiện lối đi lên đó đã có rất nhiều người đang canh gác, mặt người nào người nấy lạnh như tiền.
Sau khi cân nhắc thực lực giữa hai bên xong, cô quả quyết quay đầu đi trèo cửa sổ.
Nếu là bình thường cô cũng không lo lắng cho Hoàng Đông như thế, nhưng tên này đang bị thương, hắn mà có mệnh hệ gì cô sẽ phải chơi lại từ đầu, nhưng độ khó sẽ tăng lên gấp đôi. Điều đó có nghĩa là cô rất có khả năng bị tên Hoàng Đông chặt chân trong lần chơi lại tiếp theo.
Chuyện kinh khủng như này cô còn lâu mới để nó xảy ra, mơ cũng đừng hòng.
Vì tránh khỏi kết cục bị chặt chân, Minh Hạ chỉ có thể vứt đôi giày cao gót và xé rách chân váy đắt tiền trên người để thuận tiện cho việc leo trèo.
Sau khi xử lý xong cô đi ra ngoài ban công, cô cẩn thận đạp lên tay vịn ban công đồng thời đưa mắt nhìn về cục điều hoà cách mình nửa mét ở phía trên. Cô thò chân ra đạp một cái thử độ chắc của điều hoà rồi mới dẫm lên.
Mạc Hoàng Đông hiện tại ở tầng 31 mà mấy người kia lại chặn cửa từ tầng 29 nên cô chỉ có thể bắt đầu trèo từ tầng 28.
Với độ cao thế này, rất hiếm người dám trèo ra đây mà không dùng dây bảo hộ. Minh Hạ đương nhiên cũng sợ, nhưng nỗi sợ này chẳng đáng là bao sao với trừng phạt của hệ thống, thế nên cô vẫn tiếp tục leo lên tiếp cho đến tầng thứ 31.
Trong phòng 3105.
Mạc Hoàng Đông vừa tiễn một vị khách không mời mà đến nên tâm trạng cực kỳ tệ hại, nhớ đến Minh Hạ đi đã lâu chưa về, hắn với lấy điện thoại gọi cho cô mới nhận ra cô không có điện thoại nên chuyển sang gọi cho lái xe ở bên dưới, bảo cậu ta tìm cô về cho mình.
Đúng lúc này cửa phòng bật mở, ngỡ là cô đã về hắn lập tức quay sang nhìn, nhưng đối diện với hắn lại là mười mấy người đàn ông lạ mặt.
Lại nói Minh Hạ tuy thành công leo lên tầng 31, nhưng vì tầng này phòng khách sạn này lớn hơn mấy tầng dưới nên cô tính nhầm số phòng, kết quả thay vì leo lên phòng 3105 thì cô lại trèo nhầm vào phòng 3104. Cũng may ban công hai gan phòng này khá gần nhau nên cô không oán hận quá lâu mà nhanh chóng bật nhảy qua bên đó. Ngờ đâu cô mới lùi ra sau lấy đà, một người đàn ông đột ngột từ tầng trên nhảy xuống trước mặt cô.
Minh Hạ:...
Bởi vì sự xuất hiện của anh ta quá bất ngờ, cô lại đang trong trạng thái căng thẳng quá độ nên thấy người nhảy xuống liền theo phản xạ có điều kiện tấn công anh ta. Người kia vì kinh ngạc nên bị đạp lùi ra sau một bước, khi thấy rõ khuôn mặt cô, trong mắt anh ta lộ rõ sự ngạc nhiên. Nhận ra cô chỉ là người bình thường, anh ta nhanh chóng quay đầu nhảy qua ban công phía sau mình, cũng là chính là căn phòng của Mạc Hoàng Đông, đúng lúc này âm thanh cảnh báo của hệ thống cũng vang lên bên tai cô không ngừng.
[Nếu mục tiêu nhiệm vụ chết. Ký chủ sẽ phải quay về thời điểm ban đầu, mời ký chủ chuẩn bị tâm lý.]
Chuẩn bị tâm lý cái đầu mày ấy!
Minh Hạ vừa chửi hệ thống vừa nhanh chân nhảy sang bên đó vì nghĩ rằng người đàn ông kia muốn hại Hoàng Đông.
Điều cô không ngờ đến chính là lúc cô nhảy sang, bên trong phòng đã loạn thành một đống. Mà mục tiêu nhiệm vụ của cô đang bị dồn vào góc tường, trên mặt và quần áo dính đầy máu, không biết là của hắn hay của người khác.
Lần này cô hoảng rồi.
Mạc Hoàng Đông rốt cuộc có bao nhiêu kẻ thù vậy?
- Mau bắt lấy hai đứa nó đi.
Cô còn đang hoang mang, nhóm người kia chuyển hướng sang chỗ cô và người đàn ông đội mũ lưỡi trai. Hai mắt Minh Hạ loé sáng.
Vậy tức là bọn họ là hai nhóm người độc lập với nhau?
Người đàn ông đoán được ý đồ của cô liền muốn bỏ chạy nhưng bị cô kéo lại, nói mà như gào lên với hắn.
- Anh cầm chân đám người này, tôi đi cứu anh ấy.
Có thể vì khinh thường Minh Hạ hoặc sợ đây là kế đánh lạc hướng của cô, đám người kia vừa nghe xong đã dồn hơn phân nửa người sang chỗ tên đó chỉ chừa lại hai tên đối phó với Minh Hạ và một tên canh chừng Hoàng Đông.
Kết quả này vừa hay hợp ý cô, thế nên cô dễ dàng giải quyết hai tên cản trở mình và xông thẳng đến chỗ Mạc Hoàng Đông đang đứng, nhận ra thân thể hắn có vấn đề, cô lập tức khoác tay hắn qua vai mình rồi đỡ hắn ra ngoài.
- Để tôi đưa anh ra ngoài.
- Đừng cử động, người của tôi sắp tới rồi.
Đồ đạc trong phòng đã bị đập tán loạn, trong đó có cả bình hoa đặt trên bàn khiến mảnh vỡ văng đầy đất, nếu bây giờ cô đưa hắn ra ngoài, cô nhất định sẽ dẫm trúng mấy mảnh vỡ đó.
- Đợi họ tới nhặt xác anh à? Đi nhanh!
Minh Hạ nào để ý nhiều như vậy, chân bị xước còn lành lại được nhưng bị phế rồi thì không được nhé.
- Đừng hòng!
Một tên lồm cồm bò dậy rồi rút con dao găm bên hông ra nhằm thẳng vào lồng ngực Hoàng Đông, khi con dao sắp chạm vào lồng ngực hắn, Minh Hạ đột ngột giơ ra giữ chặt lấy lưỡi dao đồng thời nhấc chân đạp vào hạ bộ tên đó khiến tên đó gục ngay tại chỗ. Động tác mạnh mẽ lại dứt khoát của cô dọa sợ tất cả những người trong phòng, bao gồm cả Mạc Hoàng Đông vẫn luôn được cô giữ vững ở bên người từ nãy đến giờ.
- Cô gái được lắm.
Người đàn ông vốn đã ấn tượng với khuôn mặt của cô, giờ thấy cô bị thương, trong lòng không hiểu sao lại thấy khó chịu, thế là từ bị ép, anh ta dần chủ động giúp cô xử lý nốt mấy tên còn lại để rồi khi người của Hoàng Đông đuổi tới, tất cả mọi việc đã được xử lý xong rồi.
Người lái xe cúi thấp đầu nói với vẻ tự trách.
- Cậu chủ, tôi xin lỗi vì đến trễ.
Từ lúc bọn họ nhận được điện thoại của Hoàng Đông thì đã xông lên đây, nhưng anh ta không ngờ đến ba tầng trên cùng của khách sạn đã bị mấy người kia bao vây nên mới trì hoãn đến tận bây giờ. Nhưng đến muộn là đến muộn, nếu hôm nay cậu chủ có mệnh hệ gì bọn họ lấy mạng mình ra đền cũng không đủ.
Mạc Hoàng Đông tuy giận nhưng hắn vẫn lo lắng cho Minh Hạ hơn.
- Không thấy cô ấy bị thương à? Mau gọi bác sĩ tới đây.
- Vâng.
Người lái xe vội đi ra ngoài dặn dò vệ sĩ phía sau còn Minh Hạ thì đỡ anh ngồi xuống sô pha.
- Anh bị trúng thuốc mê nhưng nồng độ khá thấp nên không sao, nhưng vết thương trên tay anh thì nghiêm trọng lắm đấy.
Minh Hạ nhìn lấy tạm khăn trải bàn về xé làm đôi, một nửa quấn quanh lòng bàn tay mình để cầm máu, một nửa ấn lên miệng vết thương trên tay Hoàng Đông đồng thời kiểm tra chân hắn xem có bị thương không.
Trong nguyên tác sau vụ này Hoàng Đông sẽ bị liệt một chân, tính cách vốn tàn bạo lại càng thêm ác liệt, nguyên chủ cũng bỏ mạng trong lần này. Vì vậy đối với các vết thương trên người hắn cô đặc biệt chú ý.
- Nguyệt Hà, cô cũng đang bị thương.
Mạc Hoàng Đông cũng không biết nên dùng vẻ mặt gì để nhìn cô nữa, rõ ràng cả bàn tay và bàn chân cô đều bị thương, thậm chí trên lòng bàn chân cô vẫn còn ghim mảnh sành, vậy mà cô lại chỉ một lòng quan tâm đến vết thương trên người hắn.
Dường như trong mắt của cô, mạng sống của hắn còn trân quý hơn cả chính bản thân mình.
Sao lại có cô gái ngốc nghếch như vậy chứ?
- Vết thương ngoài da thôi.
Minh Hạ giờ đau muốn chết, nhưng vì câu uy hiếp của hệ thống trước đó nên cô không dám lơ là, chỉ đến khi bác sĩ đến kiểm tra và xác nhận hắn không sao cô mới thở phào một hơi nhẹ nhõm.
...
Khách sạn Đế Hoàng hôm nay xảy ra ba việc lớn.
Đầu tiên là vụ việc Mạc Hoàng Đông bị tấn công, tiếp đến là vụ trộm sợi dây chuyền kim cương xanh mang tên Nước Mắt Tiên Nữ có giá trị cả tỉ đô của một nữ minh tinh và cuối cùng là vụ nữ diễn viên nổi tiếng Lâm Hạnh Dung bị hạ thuốc mê giờ vẫn chưa tỉnh.
Ba sự việc diễn ra gần như cùng lúc, còn khiến ông giời con nhà họ Mạc bị thương, giám đốc khách sạn giờ lo tới mức sắp bứt trụi tóc trên đầu mình rồi, giờ chức giám đốc khách sạn này bị mất chỉ là chuyện nhỏ, bị vị kia báo thù mới là chuyện lớn.
Để tìm ra hung thủ của những chuyện này, cả khách sạn bây giờ như một cái nhà giam lớn, nội bất xuất ngoại bất nhập.
- Ê!
Minh Hạ đang nằm nghỉ trong phòng, cái tên bịt mặt cô đụng độ ở ban công đột nhiên chui vào từ đường cửa sổ dọa cô một trận, trong lòng cũng cảnh giác cao độ.
- Anh đến đây để báo thù?
Người đàn ông ngẩn ra, vô thức lắc đầu.
- Không.
Đến nhờ cô một việc, thuận tiện xác minh luôn một vài thứ.
Minh Hạ vẫn rất cảnh giác.
- Vậy anh tìm tôi làm gì?
- Đương nhiên là nhờ cô giúp tôi thoát ra ngoài rồi. Dù sao tôi cũng là ân nhân cứu mạng của cô đấy, cô nỡ lòng để ân nhân của mình bị bắt à?
Tuy rằng anh ta không tình nguyện lắm, nhưng điều đó cũng không thể phủ nhận sự thật là anh ta đã giúp cô được.
Minh Hạ liếc nhìn anh ta hồi lâu, sau mới hờ hững gật đầu đáp một tiếng.
- Ừ.
Minh Hạ không ra ngoài nhưng cô có nghe phục vụ nói qua về tình hình hiện tại của khách sạn nên sớm đoán ra người trộm viên kim cương kia chính là người đàn ông trước mặt này, nhưng cô không có ý định vạch trần anh ta. Dù sao người ta cũng giúp mình, cô cũng nên thể hiện chút thành ý chứ.
Trái ngược với sự bình thản của cô, người đàn ông đối diện lại trợn trắng mắt nhìn cô với vẻ khó tin.
Ừ?
Cô lại còn dám ừ?
Cái đồ vô ơn này, đúng là người ở bên cạnh Mạc Hoàng Đông chẳng có ai là người tử tế cả.
Minh Hạ chạm phải ánh mắt ai oán của người đối diện liền khó hiểu nói.
- Tôi đồng ý giúp anh rồi, anh còn nhìn tôi như vậy làm gì? Lẽ nào muốn tôi dùng kiệu tám người khiêng anh ra?
- ...
Người đàn ông lúc này mới vỡ lẽ chữ "Ừ" kia của cô là trả lời câu nói trước đó của mình. Hiểu ra xong anh ta xém chết vì tức.
Cô nói nhiều hơn một câu thì chết à?
- Cô gái, cô và tên họ Mạc kia có quan hệ gì vậy?
Người đàn ông đạt được ý đồ nhưng không rời đi ngay mà vác ghế đến ngồi cạnh giường cô hỏi chuyện, lúc nói chuyện hắn còn đưa tay lên sờ đầu cô. Minh Hạ lập tức xù lông lên với hắn.
- Anh hỏi thì hỏi thôi, động tay động chân làm gì? Chúng ta thân nhau lắm à?
- Không thân, thấy tóc cô dính bẩn nên nhặt xuống giúp cô thôi.
Để chứng minh lời mình nói, anh ta ném lên bàn một cái lá nhỏ, nhưng lúc anh ta rút tay lại đã vô tình kéo theo vài sợi tóc trên đầu cô xuống. Minh Hạ nhíu mày, cảm thấy tên này thật bạo lực, cô vừa định lên án anh ta, anh ta đã nói trước.
- Cô nghỉ ngơi đi, tôi chờ tin tốt từ cô đấy.
- Chờ đã.
Cô vừa dứt lời, người kia cũng chạy mất dạng, cô bực bội cào tóc mình rồi lại nhìn phiến lá trên bàn với vẻ mặt khó hiểu.
Cô làm gì chui qua bụi cây bụi cỏ gì đâu, sao lại có lá mắc trên đầu được?