[Ký chủ, tôi bị mất kết nối với thế giới trò chơi và nhân vật Mạc Hoàng Đông rồi.]
Không gian đột nhiên rơi vào sự tĩnh lặng đáng sợ. Rất lâu sau Minh Hạ mới hỏi nó.
[Mày quay lại đó kiểm tra được không?]
Cô chỉ có ba lần chơi, sau khi về rồi sẽ không vào lại được nữa nên giờ chỉ có thể trông cậy vào hệ thống thôi.
[Không thể. Hệ thống của tôi và ký chủ đồng bộ với nhau, cô vào được tôi mới vào được.]
Hệ thống cũng giống như Minh Hạ, chỉ có ba lượt đăng nhập, một khi thoát ra rồi sẽ không thể quay lại thế giới đó nữa. Cho nên bây giờ nó cũng không có cách nào kiểm tra tình huống của Hoàng Đông.
Minh Hạ đột nhiên có xúc động muốn giết người, không là phá hệ thống mới đúng.
Hệ thống mà có thân thể, giờ chắc nó cũng run bần bật vì sợ. Thà ký chủ cứ mắng chửi hay doạ dẫm nó như mọi khi chứ cô im im như vậy nó sợ lắm.
Đang thấp thỏm không yên, hệ thống bỗng nhận được tín hiệu lạ, nó lập tức ngẩn ra.
Đã ra khỏi trò chơi rồi mà sao cái tần số này vẫn theo nó không dứt nhỉ?
Hệ thống bắt đầu điều tra đường truyền của nó, cảm thấy vị trí rất gần với chỗ ký chủ nhà nó đang đứng thì hồ nghi không thôi, thế là nó xâm nhập vào hệ thống dữ liệu của trung tâm thí nghiệm này để tìm ra danh tính người đó. Tra rồi tra, bỗng nhiên lại thu được tín hiệu yếu ớt từ một mã số. Hệ thống xác nhận vài lần mới nghiêm giọng nói với cô.
[Ký chủ, tôi nghĩ mình biết NPC kia ở đâu rồi.]
Minh Hạ như cá mắc cạn sắp chết đột nhiên được ném vào bể nước, cả người phấn chấn hẳn.
[Anh ấy ở đâu?]
[Phòng 308, tầng mười hai của tòa nhà này. Số hiệu 0385.]
Tầng mười hai? Cô cũng ở tầng đó nè.
Minh Hạ lập tức bảo anh trai đưa mình trở lại tầng mười hai rồi hỏi giám đốc của trung tâm nghiên cứu về bệnh nhân số 0358, nhân viên trung tâm nghe xong ngây ra một lúc mới nhớ ra.
- 0358 sao? Nhớ rồi, anh ta cũng là một người chết não được nhân viên đưa vào đây làm thí nghiệm giống cô nhưng đã hôn mê năm năm rồi, cô muốn gặp anh ta làm gì vậy?
- Anh ta là người quen của tôi.
Thường thì nhân viên ở đây không cho người ngoài vào phòng thí nghiệm, nhưng gia đình Minh Hạ cũng thuộc dạng có tiếng, sau khi cô hôn mê, bố mẹ cô còn đầu tư vào đây nên bọn họ hiện tại là một trong những cổ đông lớn nhất nhì của trung tâm, cô là con gái của bọn họ nên đương nhiên sẽ được đặc cách.
Sau khi vào phòng thí nghiệm rồi Minh Hạ mới biết hóa ra để có thể trở thành một liệu pháp chữa trị cho người sống thực vật có thể tỉnh lại như hiện tại, nơi này đã lấy vô số bệnh nhân sống thực vật ra thí nghiệm, có người may mắn tỉnh lại thì cũng có người vĩnh viễn chìm đắm trong thế giới trò chơi không thoát ra được. Phòng 308 chính là nơi chứa những người không chịu tỉnh lại đó.
Minh Hạ liếc nhìn những người cắm đầy ống cắm trên người, da gà da vịt thi nhau nổi lên. May mà cô đã tỉnh lại, nếu không bây giờ cô có lẽ giống như những người này, hoặc là bị giết chết ở trong thế giới trò chơi, hoặc là sẽ mãi hôn mê không tỉnh.
- Cô Hạ, đây là số 0358.
Giọng nói của nhân viên cắt đứt dòng suy nghĩ của cô, cô lập tức bảo anh trai đẩy mình lại gần quan sát người thiếu niên ở trong đó, khác với những người ở bên ngoài, thân thể của cậu thiếu niên được đặt trong khoang trò chơi cao cấp ở một phòng riêng biệt nhìn rất hiện đại. Nhân viên ở bên cạnh giải thích với cô.
- Người này năm năm trước bị tai nạn dẫn đến chết não, lúc đó chúng tôi cũng mới tung ra thị trường phiên bản trò chơi này nên người nhà bệnh nhân đã tìm đến chúng tôi để thử nghiệm.
Minh Hạ không đáp lời anh ta mà chăm chú nhìn người trong hộp trò chơi, so với người nhân tạo vừa rồi thì người thật này càng giống với anh hơn, chỉ là do nằm trên giường lâu ngày nên da dẻ trắng nhợt, người cũng gầy gò không chút sức sống. Cô vô thức đưa một tay chạm lên tấm kính thủy tinh, vẻ mặt phức tạp.
Tít! Tít! Tít!
Màn hình máy tính ở bên cạnh khoang trò chơi đột nhiên tự khởi động, một dãy số liệu tự động được nhập vào máy tính khiến mọi người giật mình, Lâm Kiến Văn sợ em gái gặp nguy hiểm nên kéo xe lăn ra sau, hai người vừa rời khỏi khoang trò chơi, dãy số liệu kia cũng tự động dừng lại. Nhân viên thí nghiệm vội vàng tiến lên kiểm tra các chỉ số của 0358 nhưng không ra cái gì, vẻ mặt anh ta trở nên mông lung.
- Kỳ lạ thật đấy.
- Có chuyện gì vậy?
Kiến Văn hỏi anh ta, Minh Hạ cũng quay sang nhìn với vẻ mặt căng thẳng. Cậu nhân viên kia gãi gãi đầu, tựa như đang tìm từ ngữ thích hợp để giải thích nhưng không biết nói thế nào.
- Hai người đợi ở đây để tôi đi gọi tổ trưởng đến xem, anh ấy rành về mấy cái này hơn tôi nhiều.
Nói rồi anh ta quay người đi ra ngoài nói với bảo vệ để bọn họ trông chừng hai người Minh Hạ, bàn giao xong mới chạy đi. Minh Hạ nhìn theo anh ta rồi lại nhìn vào người thiếu niên ở trong khoang trò chơi với vẻ lo lắng.
[Ký chủ, cô nhích lại gần khoang trò chơi một tý được không?]
Cậu nhân viên kia vừa đi, hệ thống bắt đầu ngoi lên lần nữa. Minh Hạ không hiểu nó muốn làm gì nhưng vẫn làm theo lời nó, sau đó màn hình máy tính lại tự khởi động lần nữa, một loạt số liệu chạy nhanh trên màn hình, tốc độ vô cùng nhanh. Dãy số liệu kia chạy khoảng một phút thì ngừng, sau đó khoang trò chơi tự động bật mở, hơi lạnh từ trong khoang tỏa ra khiến Minh Hạ nổi đầy da gà, nhưng cô vẫn không lùi lại mà nhìn chằm chằm vào người thiếu niên trước mặt với vẻ mặt căng thẳng lẫn mong chờ đến quên cả thở.
- Chuyện gì thế?
Kiến Văn cũng nhìn chằm chằm vào người thiếu niên trong khoang trò chơi với vẻ cảnh giác cao độ. Ngôn Tình Tổng Tài
Dưới sự quan sát chăm chú của hai anh em, người thiếu niên kia cuối cùng cũng có phản ứng, hai hàng mi rung nhẹ một cái rồi từ từ mở ra để lộ ra đôi mắt màu nâu xinh đẹp, có thể do mới tỉnh nên ánh mắt cậu ta hơi mông lung, mãi sau mới liếc sang chỗ Minh Hạ.
Tóc dài ngang vai, mặt tròn, hai mắt to tròn với phần đuôi hơi hếch lên trên, là đôi mắt hoa anh đào tiêu chuẩn.
Đúng là cô rồi.
Người thiếu niên nhếch miệng cười, anh mắt nhìn cô gái đang ngồi trên xe lăn như muốn nói.
Bé Hạ, chúng ta gặp lại nhau rồi!
...
Việc Hoàng Đông tỉnh lại trên cơ thể người chơi khác là điều Minh Hạ không ngờ đến, nếu không phải hệ thống giải thích với cô cô thậm chí còn hồ nghi anh cũng là người chơi, bởi vì bị mất ký ức nên mới tưởng mình mà một NPC.
Nói nôm na thế này, Hoàng Đông vốn chỉ là một NPC nhưng trải qua hai lần kéo ngược và vài lần Lâm Kiến Văn phá tường lửa để vào trò chơi tìm em gái mình khiến hệ thống tưởng như biệt lập của Minh Hạ bỗng dung nạp thêm nhiều người chơi không tên. Mặc dù sau đó hệ thống đã tiến hành sửa chữa nhưng vẫn sẽ để lọt một vài người và 0358 chính là một trong số đó, bởi vì số liệu của anh ta tương thích với Hoàng Đông nên hai người tự động liên kết số liệu với nhau, có điều ý thức của Hoàng Đông mạnh mẽ hơn 0358 nên 0358 bị anh áp đảo. Cho nên Hoàng Đông mới không thức tỉnh trên người nhân tạo mà Minh Hạ tạo sẵn cho anh mà lại tỉnh trên người cậu thiếu niên này.
Kiến Văn lập tức cho người điều tra thân phận của 0358, điều tra xong mặt mày anh ta ủ dột như bánh đa ngâm nước.
- 0358 tên thật là Vũ Hoàng Đông, năm nay hai mươi sáu tuổi, bố mẹ đều đã mất hết. Hiện tại anh ta không nhà không cửa không tiền bạc em vẫn muốn ở cùng anh ta à?
Trong trò chơi thì hại em gái anh ta lên bờ xuống ruộng, ra ngoài lại là một tên không nhà không cửa, càng nghĩ càng cảm thấy em gái anh ta chính là hoa nhài cắm bãi cứt trâu.
Minh Hạ không để ý mấy chuyện này, dù sao cô có tiền cô có thể nuôi anh được.
Hai anh em còn đang tranh cãi về vấn đề này, một người tự xưng là người nhà của 0358 đến tìm, sau đó Lâm Kiến Văn bị vả mặt không thương tiếc.
- Anh nói cậu ta là người thừa kế của ai cơ?
- Của nhà họ Vũ ạ.
Ờm, bố mẹ của Hoàng Đông mất hết rồi nhưng tổng tài sản mà họ để lại cho anh thì đủ để anh tiêu cả đời không hết, nếu không tại sao một người hôn mê lâu năm lại không còn bố mẹ như anh lại có thể ở trong khoang trò chơi cao cấp nhất của trung tâm chứ.
Chỉ trong vài giờ ngắn ngủi Hoàng Đông từ một người không xu dính túi trở thành người giàu nhất nhì thủ đô nên Kiến Văn cũng không nói được gì nữa, bố mẹ của Minh Hạ càng không ý kiến gì, bọn họ là một cặp bố mẹ cuồng con gái mà.
Do hai người Hoàng Đông và Minh Hạ đều nằm trên giường bệnh quá lâu nên bây giờ cả hai đều phải điều tiếp nhận vật lý trị liệu phục hồi chức năng mỗi ngày. Sau khi hồi phục, cô đưa anh đi thăm quan quanh thành phố để anh nhanh chóng thích nghi với thế giới này.
Đúng như cô nói, thế giới của cô và thế giới trong trò chơi không khác nhau là mấy, có chăng là thiết bị nơi này hiện đại hơn, người nhân tạo hay robot thông minh cũng xuất hiện khắp nơi, nhìn vô cùng lạ lẫm. Cũng may khả năng thích nghi của Hoàng Đông rất tốt nên chỉ trong thời gian ngắn đã hòa nhập được với nơi ở mới của mình.
Sau khi hiểu rõ cơ chế vận hành của thế giới này, anh bắt tay vào gây dựng sự nghiệp của riêng mình đồng thời giúp nhà họ Vũ mở rộng phạm vi kinh doanh như để trả ơn việc anh sử dụng thân thể con trai của bọn họ. Mà Minh Hạ sau đó cũng quay lại trường học, vì nghỉ học quá lâu nên cô phải rất cố gắng để bắt kịp các bài giảng trên trường, còn phải đi thực tập, bận tối mắt tối mũi đến tận khi kỳ thi kết thúc.
- Ôi giời ơi, con gấu trúc nào lại đi lạc vào nhà tôi thế này?
Lâm Kiến Văn vừa nghỉ phép về nhà liền bị khuôn mặt bơ phờ, đầu tóc rũ rượi cũng hai quầng thâm mắt trên mặt em gái mình dọa cho một trận. Minh Hạ ngẩng đầu lên nhìn anh, ánh mắt ai oán.
- Anh đừng trêu em nữa.
Tuy rằng cô nghỉ học dài ngày là do bị tai nạn, nhưng dù sao cô cũng là con nhà quan, bên ngoài bao nhiêu người nhìn vào nên cô không dám chây lười, càng không dám đi học cho có mà là liều cả mạng để duy trì thành tích học tập của mình, giữ vững truyền thống hiếu học nhiều đời của nhà họ Lâm.
Kiến Văn nhịn cười, anh đi tới xoa bóp vai cho em gái mình.
- Được rồi, để anh trai xoa bóp cho em gái nào.
Anh vừa dứt lời, sống lưng bỗng trở nên lạnh toát, một luồng gió lạnh từ bên ngoài cửa thổi vào làm cả hai anh em rùng mình.
Quái lạ, nãy còn cảm thấy nóng nực mà sao giờ lại thấy ớn lạnh toàn thân thế nhỉ? Lẽ nào cái tủ lạnh di động kiêm bình giấm chua cao cấp kia về rồi?