Khi Nguyễn Nhuyễn và Phương Hủ chạy ra, chuyện đã xong từ đời tám hoánh. Quần chúng hóng hớt cũng đã tan hết, còn người bạn mà cậu lo lắng kia bây giờ đang chậm rãi uống trà ở quán gần đó. Đó là một thiếu niên trông rất dịu ngoan vô hại, làn da trắng nõn, tóc đen mềm mại gọn gàng.
Cậu ta thấy Phương Hủ và Nguyễn Nhuyễn thì hơi sửng sốt, sau đó nhỏ giọng nói: “Xin lỗi nha…… Tớ làm cậu lo lắng hả?”
Phương Hủ lắc đầu, hỏi cậu ta rốt cuộc xảy ra chuyện gì.
“Hôm nay lúc tan học, tớ chỉ đứng ở hành lang nói với bạn là tớ chán ghét Alpha.” Thiếu niên rầu rĩ, trưng ra dáng vẻ mặc người xâu xé, “Chúng ta đều chán ghét Alpha, không phải sao?”
Phương Hủ nhíu mày: “Chỉ có vậy thôi?”
Tuy rằng Minh Túc miệng thối, cũng chả có ưu điểm gì, nhưng vẫn không đến mức nghe người ta nói không thích A liền động thủ. Hắn nếu muốn làm, thì hẳn đã xử Phương Hủ đầu tiên mới đúng.
Chuyện Phương Hủ không thích Alpha ai cũng biết—— mà Minh Túc cũng chỉ đến mức tỏ thái độ với cậu, chứ chưa từng ỷ vào tin tức tố Alpha của mình đi bắt nạt ai. Thiếu niên kia vẫn cứ vẻ mặt cụp mắt rũ mi, thanh âm ôn hòa vô hại: “Lẽ ra, tớ không nên nói……”
“Gì mà nên với không nên? Cậu đâu có chỉ thẳng mặt nói là cậu chán ghét hắn đâu.” Phương Hủ trừng mắt nói, “Thích ghét ai là quyền của cậu, mắc gì phải e ngại hắn.”
Nguyễn Nhuyễn im lặng bấm điện thoại, nhỏ giọng nói với Phương Hủ: “Hình như ảnh vẫn còn ở cổng trường, tớ đi tìm ảnh đây. Cậu nhớ chú ý an toàn nha.”
Phương Hủ gật đầu, nói với Nguyễn Nhuyễn: “Oke, cậu mau đi đi, tớ không sao đâu.”
“Ừa.” Nguyễn Nhuyễn đáp lại, rồi lại quay đầu nhìn thoáng qua thiếu niên kia.
Thiếu niên vẫn ngồi đó, đôi mắt ngập nước dịu ngoan nhìn lại cô, có vẻ vô cùng nhút nhát. Nguyễn Nhuyễn cũng không nói thêm gì, trực tiếp xoay người rời đi.
Cô gặp Giang Ngôn Trạm ở cổng trường. Xe Giang Ngôn Trạm đỗ cách đó không xa, anh ngồi ở ghế chính. Nguyễn Nhuyễn nhìn qua một cái là nhận ra. Cô đi đến, mở cửa ghế phó lái ra, lập tức ngửi được mùi cam quanh quẩn trong xe.
Nguyễn Nhuyễn cười: “Hì.”
Là tin tức tố của cô. Sau khi đánh dấu vẫn còn ở tuyến thể của Giang Ngôn Trạm. Trước khi bị anh hoàn toàn hấp thụ, mỗi khi có nguy hiểm hoặc là có Alpha khác tới gần, tin tức tố của cô đều sẽ chủ động tỏa ra để cảnh cáo.
Nguyễn Nhuyễn bất giác vươn tay muốn sờ gáy Giang Ngôn Trạm. Giang Ngôn Trạm hoàn toàn không ngờ việc đầu tiên cô làm là cái này, anh mở miệng định nói chuyện, đột nhiên bị Nguyễn Nhuyễn ấn tuyến thể, lời chưa kịp nói ra biến thành một tiếng “A”.
Như thể vừa mới đụng trúng nơi bí ẩn □□ nào đó.
Tim anh đập càng nhanh, có điều mặt vẫn không biến sắc, thay vào đó vô cùng bình tĩnh nói: “…… Sao thế?”
“Không có gì, chỉ là, tôi thấy rất vui.” Nguyễn Nhuyễn nhích lại gần, hôn một cái lên miệng anh, “Cả người anh đều có mùi của tôi, thật tuyệt vời.”
Giang Ngôn Trạm: “……”
“Hôm nay ở cổng trường.” Nguyễn Nhuyễn hỏi anh. “Anh có gặp chuyện gì không?”
Giang Ngôn Trạm lắc đầu, hỏi cô: “Cô không vui à?”
…… Hóa ra anh hỏi câu “Sao thế” là hỏi cái này.
Đúng thật là Nguyễn Nhuyễn có chút không vui. Nhưng chỉ một chút mà thôi.
“Tôi không biết nữa.” Cô mếu máo, “Anh có cứu một Omega phải không?”
“……” Giang Ngôn Trạm im lặng hai giây, thành thật nói, “Tôi chỉ đi ngang qua thôi.”
Nguyễn Nhuyễn bật cười. “Không sao.” Nguyễn Nhuyễn nói, “Tôi thấy người đó có chút vấn đề, cứ sao sao ấy…….”
Có cảm giác mình bị lợi dụng. Hơi khó chịu.
Nguyễn Nhuyễn túm tay áo Giang Ngôn Trạm, hỏi anh: “Hôm nay chúng ta đi ăn ở đâu nha?”
Lần hẹn hò này, là Giang Ngôn Trạm mời. Chỗ ăn cũng là anh quyết định.
Nguyễn Nhuyễn rất mong chờ được trải nghiệm hẹn hò với con người, cho nên cũng đã tra rất nhiều tư liệu. Cô phát hiện có rất nhiều chỗ để đi hẹn hò nha. Tối hôm nay, “hẹn hò” của hai người chính là đi xem phim.
Tuy cô hóng màn xem phim hơn, nhưng đi ăn cũng quan trọng không kém. Giang Ngôn Trạm chọn ăn ở nhà hàng Hoài Dương. Đồ ăn tương đối thanh đạm, không cay, nhưng rất đẹp mắt, cũng rất ngon. Nguyễn Nhuyễn ăn no, bụng nhỏ hơi phồng lên.
Đồng phục của cô tương đối bó sát nên cô không dám kéo ra nhiều, chỉ luồn tay sờ bụng, nhỏ giọng nói: “Tôi lỡ ăn nhiều quá rồi……”
Alpha bình thường đều có sức ăn lớn. Nhưng trước mặt người không quen thân thì đa số vẫn sẽ kìm chế. Quan hệ của hai người càng tiến triển thì Nguyễn Nhuyễn cũng ăn càng nhiều, mặc dù ban đầu cô cũng chả tiết chế gì mấy.
Giang Ngôn Trạm lại chỉ cười cười nhìn cô vuốt bụng, ôn nhu nói: “Không sao.”
Ít nhất không ăn sạt nghiệp người ta.
Nguyễn Nhuyễn nghiêng đầu nhìn: “Vậy còn anh?”
Giang Ngôn Trạm nhìn theo ánh mắt của cô xuống bụng mình, không nói gì.
Nguyễn Nhuyễn: “Tôi có thể sờ chút không?”
Tai Giang Ngôn Trạm đỏ lên, mặt vẫn không đổi sắc, nghiêm túc “Ừ” một tiếng, như thể vừa mới thông qua đại án tử gì đó.
Nguyễn Nhuyễn vươn tay, sờ bụng anh. Không hề giống bụng mỡ mềm mại của cô, toàn là cơ bụng.
“…… Tôi ăn nhiều quá rồi.” Nguyễn Nhuyễn nghĩ nghĩ, lại nói, “Bụng anh sờ đã ghê.”
Cơ bụng Giang Ngôn Trạm dần căng thẳng, biểu tình trên mặt càng cứng nhắc. Anh nhìn đỉnh đầu xù xù của Nguyễn Nhuyễn, không nhịn được duỗi tay xoa xoa, sủng nịch nói: “Được rồi, đừng sờ lung tung nữa……”
Tay Nguyễn Nhuyễn lại đi xuống một chút. Cô đè lên thắt lưng Giang Ngôn Trạm, ánh mắt trong sáng liếm môi, “Cục cưng, anh thật sự quá quyến rũ.”
Mặt Giang Ngôn Trạm nháy mắt đỏ bừng. Anh nhìn chằm chằm Nguyễn Nhuyễn, đại não như bị chết máy không thể đáp lại cô câu nào.
Nguyễn Nhuyễn nghiêng người qua, lại hôn lên khóe miệng anh, cười nói: “Chúng ta đi xem phim đi? Tôi muốn đi tản bộ chút.”
Giang Ngôn Trạm: “…… Ừ.”
Nguyễn Nhuyễn thỏa mãn đứng lên.
Thực ra cô rất thích danh xưng “cục cưng” này, ngôn ngữ của con người quả là thứ tuyệt diệu mà. Trước giờ cô chưa từng nghĩ sẽ gặp được người mà cô sẽ gọi là “cục cưng”. Còn giờ thì có rồi. Nguyễn Nhuyễn kéo tay Giang Ngôn Trạm, cùng anh ra cửa. Giang Ngôn Trạm vẫn như lúc trước, hoàn toàn không cần đi tính tiền, trực tiếp ghi hóa đơn rồi chạy lấy người.
Nguyễn Nhuyễn lấy điện thoại ra, hỏi Giang Ngôn Trạm: “Anh có đặc biệt thích hoặc đặc biệt ghét thể loại nào không?”
Giang Ngôn Trạm dừng bước chân. Anh rơi vào trầm tư ba bốn giây, mới chậm rãi nói: “…… Nào cũng được.”
Nguyễn Nhuyễn truy vấn: “Không đặc biệt thích cái nào sao?”
Giang Ngôn Trạm: “……”
Anh thật sự không thể trả lời là “Tôi thích phim điện ảnh hài kịch” được. Phim có rất nhiều loại, phim điện ảnh hay phim truyền hình anh đều thưởng thức. Nhưng thích nhất là phim hài chiếu rạp.
Tuy phim chiếu rạp thường không có chiều sâu nội dung gì, cũng không phản ánh thực tế…… Nhưng nó thật sự rất thú vị.
Giang Ngôn Trạm rất thích đi xem phim hài một mình. Sau đó khi mọi người đều cười hô hố ầm ĩ thì lặng lẽ cong môi trưng ra nụ cười bá tổng lãnh khốc.
Đây là cách giải trí buồn tẻ của tổng tài.
Giang Ngôn Trạm nhìn điện thoại Nguyễn Nhuyễn, nhẹ giọng hỏi: “Vậy cô thích gì?”
Nguyễn Nhuyễn suy nghĩ, đồng thời dịch người ra một chút để tiện cho Giang Ngôn Trạm xem, rồi nói: “Tôi muốn xem phim gì thú vị chút. Bộ phim hài này được không?”
Giang Ngôn Trạm mở cờ trong bụng. Nhưng mặt vẫn không biến sắc, bình tĩnh gật đầu: “Cũng không tệ lắm.”
Nguyễn Nhuyễn không chọn liền, mà quay đầu nhìn Giang Ngôn Trạm, ngón cái chọt chọt bộ phim ở phía trên: “Cái này thì sao?”
Giang Ngôn Trạm: “……”
Đó là một bộ phim trinh thám huyền huyễn với quả giới thiệu phim ảo lòi cực kì coi thường chỉ số IQ của khán giả.
Giang Ngôn Trạm câm nín hai giây, mới chậm rãi mở miệng: “…… Cũng được.”
Nguyễn Nhuyễn cười.
Cô có thể nhìn ra được đâu mới là lời nói thật của Giang Ngôn Trạm. Trước giờ Nguyễn Nhuyễn cứ nghĩ nói dối luôn là việc xấu, nhưng giờ phút này chỉ cảm thấy Giang Ngôn Trạm quá đáng yêu, đặc biệt là dáng vẻ khẩu thị tâm phi của anh càng đáng yêu, siêu cấp đáng yêu……
Nguyễn Nhuyễn là một người thẳng thắn thành thật với cảm xúc của mình, cô hôn lên má Giang Ngôn Trạm một cái.
Giang Ngôn Trạm đang cúi người xem chung điện thoại với cô, đột nhiên bị hôn một cái, hoàn toàn không kịp phản ứng.
Anh ngơ ngác nhìn Nguyễn Nhuyễn, sau một lúc lâu mới phản ứng lại, sắc mặt lập tức mềm mại, dịu dàng hỏi cô: “Sao thế?”
“Rất thích anh nha.” Nguyễn Nhuyễn cười nói, “Chúng ta đi xem phim hài đi.”
Giang Ngôn Trạm: “……”
Hai câu không liên quan gì đến nhau này làm anh hơi hoang mang. Nhưng mặc dù rõ ràng là không hề có tí logic nào, vậy mà anh lại cảm thấy thật êm tai.
Giang Ngôn Trạm load xong rồi, cũng muốn hôn hôn cô, nhưng Nguyễn Nhuyễn ngay cả vé cũng đã mua xong, cô kéo tay Giang Ngôn Trạm: “Tôi mua vé rồi nè. Anh có muốn mua thêm ít bỏng ngô không?”
“Có.” Giang Ngôn Trạm nói, “Để tôi mua cho.”
Nguyễn Nhuyễn hơi kinh ngạc nhìn anh. Não cô cũng tự động nghĩ đến 7749 tình tiết ảo lòi trong tổng tài văn—— Tổng tài tự thân xếp hàng đi mua bỏng ngô! Và các thể loại tình huống kèm theo khi tổng tài đi mua bỏng, ví dụ như là chê size L quá ít, mua luôn cái máy. Hay là khi nhân viên hỏi “Thanh toán bằng Alipay hay WeChat ạ?” thì lấy black card ra đòi quẹt thẻ, rồi khi nhân viên bảo ở đây không nhận thanh toán bằng thẻ thì cười lạnh một tiếng, rạp chiếu phim phá sản.
Nguyễn Nhuyễn khẩn trương nhìn Giang Ngôn Trạm. Hàng chờ không đông lắm, trước Giang Ngôn Trạm chỉ có một người.
Anh đến trước quầy, bình tĩnh nói: “Một bỏng ngô size S.”
Người bán hàng: “Chào anh, bên chúng tôi đang có ưu đãi cho phần ăn một người, anh có muốn xem……”
“Không cần, cảm ơn.” Giang Ngôn Trạm nói, mở phần mềm màu lam ra, quẹt mã trả tiền, “Alipay.”
Người bán hàng: “…… Vâng.”
Nguyễn Nhuyễn kinh ngạc cực kỳ. Mà Giang Ngôn Trạm thấy ánh mắt kinh ngạc của cô thì lại lâm vào trầm tư. Sau đó anh hơi mím môi, đến chỗ Nguyễn Nhuyễn, thấp giọng giải thích: “Ăn nhiều quá sẽ bị tức bụng đó.”
Nguyễn Nhuyễn: “……”
Giang Ngôn Trạm quả nhiên không giống bá tổng trong mấy truyện cẩu huyết cô đọc.
“Hóa ra anh có Alipay.” Nguyễn Nhuyễn cảm động nói.
Giang Ngôn Trạm: “……”
Cổ kinh ngạc là vì cái này đó hả? Nhưng mà này bình thường mà.
“Cũng có WeChat.” Giang Ngôn Trạm đưa bỏng ngô cho cô, “Lần sau lì xì cho cô.”
Nguyễn Nhuyễn cười: “Được nha.”
Lì xì trên WeChat tối đa chỉ có 200 tệ, nhưng cô hoàn toàn không thấy Giang Ngôn Trạm keo kiệt, chỉ thấy anh rất chân thành.
Hai người vô cùng vui vẻ đi soát vé.
Có điều, không ngờ lại gặp người quen của Giang Ngôn Trạm. Đối phương ngập ngừng gọi “Giang Giang Giang Giang tổng……”
Giang Ngôn Trạm đi sau Nguyễn Nhuyễn, một tay bị cô nắm, lãnh khốc đáp lời: “Chào.”
Nguyễn Nhuyễn: “Người quen hả?”
Giang Ngôn Trạm: “Là đồng nghiệp.”
Nguyễn Nhuyễn cười với hắn: “Chào anh.”
Đồng nghiệp: “Chào chào chào chào ngài.”
Giang Ngôn Trạm nhéo lòng bàn tay Nguyễn Nhuyễn, trực tiếp kéo cô đi. Cô gái này cái gì cũng tốt, duy chỉ là thấy người sống liền cười ngọt ngào, không hề cảnh giác gì hết.
Giang Ngôn Trạm kéo Nguyễn Nhuyễn đến chỗ ngồi của hai người. Nguyễn Nhuyễn lật tay vịn chắn giữa hai người lên, vô cùng tự nhiên dựa vào vai Giang Ngôn Trạm, tay nắm tay anh.
“Sao hồi nãy anh đột nhiên kéo tôi đi nhanh vậy.” Nguyễn Nhuyễn ghé vào tai anh, nhẹ giọng dò hỏi, “Không thích tôi nói chuyện với đồng nghiệp của anh à?”
Giang Ngôn Trạm biết tính cô rất thẳng thắn, nhưng không ngờ cả loại chuyện này mà cô cũng trực tiếp hỏi ra miệng.
Anh mím môi không nói gì, lại thấy Nguyễn Nhuyễn dán sát vào hơn, nhỏ giọng mở miệng:
“Thực ra tôi cũng không muốn anh bị người khác dòm ngó.” Nguyễn Nhuyễn duỗi tay ôm anh, “Cho nên vẫn luôn nắm tay anh, muốn bọn họ biết anh là của tôi.”
Cũng không có mấy ai đi xem bộ phim này, cả hàng ghế chỉ có hai người. Phim bắt đầu chiếu, đèn trong phòng cũng tắt hết. Trong bóng tối, hơi thở của cô quanh quẩn bên tai làm hầu kết Giang Ngôn Trạm lên xuống, cuối cùng quay đầu hôn cô một chút.
“Đừng nháo.” Anh nói, “Ngồi yên, trong rạp có camera đó.”
Nguyễn Nhuyễn: “……?”
Ê, nhưng mà người động thủ trước là anh mà!
- ----------------------
Bắt đầu từ chương sau là nữ chính gọi nam chính là "cục cưng" rồi, nên mọi người muốn giữ nguyên xưng hô tôi-anh, tôi-cô hay đổi sang anh-em, em-anh hay là tôi-anh, tôi-em?
Hãy để lại bình luận nhé.