Giang Ngôn Trạm cuối cùng cũng tắt điện thoại.
Cho dù ngoài kia có sóng gió trập trùng thế nào thì cũng chẳng ảnh hưởng đến hai người ăn chơi nghỉ dưỡng đã đời.
Trạng Nguyên thì năm nào mà chẳng có, nhưng Nguyễn Nhuyễn vừa là Trạng Nguyên vừa là một BB hơn 30 vạn fans—— độ hot sao có thể so sánh được.
Ngày hôm sau, hai người sẽ đi cáp treo băng qua biển, đây là điểm du lịch nổi tiếng của thành phố này.
Trạm đầu của cáp treo ở trên đỉnh một núi trong thành phố, băng qua biển và dừng ở đỉnh núi bên kia bờ.
Nguyễn Nhuyễn định là sẽ đi thuyền qua, rồi đi xe lên trạm đầu để đón cáp treo, sau đó đi cáp treo qua bên kia bờ, cuối cùng là đi bộ xuống núi.
Thực ra lịch trình kiểu này với đa số Omega là hơi quá sức, nhưng Giang Ngôn Trạm dư sức qua phà, anh còn khỏe Beta bình thường luôn ý—— kể cả khi bị tin tức tố nhiễu loạn.
Còn bây giờ anh đã được Nguyễn Nhuyễn đánh dấu rồi, có thêm tin tức tố của cô trong người, trạng thái tin tức tố của anh đã hoàn toàn ổn định…… Vấn đề lớn nhất đã được giải quyết, tự tin tuyên bố chấp hết mấy thằng Alpha.
Quan trọng là hai người mua vé VIP mà.
Không cần phải xếp hàng chờ lên thuyền, chỉ cần đến là đi, còn được ở phòng riêng.
Đây cũng là lần đầu tiên Nguyễn Nhuyễn đi thuyền.
Cô ngồi cạnh Giang Ngôn Trạm, vui vẻ đung đưa hai chân, dựa lên vai anh, bừng bừng hứng thú nhìn cảnh ngoài cửa sổ: “Biển sâu quá…… A, hải âu kìa! Nhanh ghê!”
Giang Ngôn Trạm cười cười nhìn cô: “Ừm.”
“Đằng kia cũng có thuyền kìa.” Nguyễn Nhuyễn sấn người tới, thân thể đổ về phía anh, “Trắng quá!”
Giang Ngôn Trạm: “……”
Mỗi lần tiếp xúc thân thể với Nguyễn Nhuyễn, nội tâm anh đều xao động dữ dội.
Nhưng cả điều kiện về không gian lẫn thời gian đều không cho phép anh đi phá người ta, nên anh chỉ có thể nghĩ chuyện khác để phân tán—— ví dụ như, đây là năng lực hành văn miêu tả của Nguyễn Nhuyễn đó hả?
Sâu quá nhanh quá trắng quá?
Trạng Nguyên đại học mà trình độ ngữ văn vậy đó hả?
Giang Ngôn Trạm cười cười, Nguyễn Nhuyễn thấy thế liền hỏi: “Gì thế gì thế, anh thấy cái gì hả?”
“…… Không có.” Giang Ngôn Trạm nói, “Thuyền sắp chạy rồi đó.”
Nguyễn Nhuyễn: “Ồ ồ!”
Giang Ngôn Trạm rất thích sự đơn thuần và nhiệt huyết mà chỉ thường thấy ở những đứa nhỏ của cô, chẳng mấy ai ở tuổi này mà còn giữ được lửa thiếu niên như thế đâu.
Đây cũng là một trong những điều anh thích nhất ở Nguyễn Nhuyễn.
Giang Ngôn Trạm cười ôm eo Nguyễn Nhuyễn, cúi đầu hôn cô một cái, dịu dàng nói: “Ngày mai là chuyển địa điểm rồi, còn chỗ nào muốn đi không?”
Theo kế hoạch, hai người sẽ dành một nửa thời gian ở biển, nửa còn lại đi lên núi chơi.
Nguyễn Nhuyễn nghe vậy thì tâm trạng cũng hơi chùng xuống, không ngờ thời gian trôi nhanh thế, chưa gì mà đã sắp kết thúc.
Lại nghĩ đến đi chơi về Giang Ngôn Trạm chắc chắn sẽ cắm mặt vào công việc tiếp, mà cô cũng không thể bám dính lấy anh 24/24 được nữa, Nguyễn Nhuyễn thấy buồn vô cùng.
Nguyễn Nhuyễn bĩu môi, ngập ngừng đáp lời: “Chắc là không còn đâu…… Những chỗ nổi tiếng chúng ta đi hết rồi, chỉ còn vài chỗ được hot tiktoker đề cử thôi……”
“Đâu phải chỗ nào tiktoker đề cử cũng tệ đâu em.” Giang Ngôn Trạm nói, “Đây là một trong số đó ý chứ.”
Vừa dứt câu, thuyền đột nhiên rung lắc một chút, Nguyễn Nhuyễn giật mình la lên, nắm chặt tay Giang Ngôn Trạm.
Thuyền chạy êm ru.
Từ đây đến trạm kế tiếp không xa, chừng mười phút là tới.
Gió biển lồng lộng tràn qua cửa sổ, thổi tung tóc Nguyễn Nhuyễn.
Cô cực kì phấn khích, vuốt lại tóc: “Gió biển mát quá ——”
Giang Ngôn Trạm cũng giúp cô chỉnh tóc, tiện tay xoa đầu cô.
Thuyền chầm chậm cập bến.
Theo như thông báo thì cứ cách một tiếng sẽ có một chuyến như thế này, mà vé thì là vé hai chiều nên khách sau khi tham quan xong cứ việc lên thuyền quay về.
Nguyễn Nhuyễn hỏi Giang Ngôn Trạm: “Nếu vậy chúng ta đi hai lần cáp treo luôn cho đã ghiền được không ạ? Rồi mình đi thuyền về, khỏi đi bộ cho mệt?”
Cô cười tươi rói, ánh mắt sáng rỡ, nhìn là biết khoái rồi.
Giang Ngôn Trạm xoa đầu cô, yêu chiều đồng ý: “Được.”
Lúc này hai người còn chưa biết trên núi đang có phóng sự phỏng vấn trực tiếp.
Chỗ này là địa điểm du lịch nổi tiếng, bình thường cũng có không ít hot tiktoker ghé thăm review. Cuối tuần càng đông người nên một số công ty truyền thông cũng lại đây tổ chức các phỏng vấn trực tiếp hay quay tiểu phẩm gì đó, góp phần duy trì độ nổi tiếng của nơi này.
Nguyễn Nhuyễn với Giang Ngôn Trạm hành sự lẹ quá, nên bỏ lỡ đoàn quay phim đang lên núi.
Nhưng lần thứ hai leo lên thì gặp phải——
Bản thân cũng là người làm trong ngành nên Nguyễn Nhuyễn rất nhạy cảm với những chuyện này, chưa kể tối qua cô còn mới lên hot search xong. Mặc dù là lên hot search nhưng những video liên quan của cô lại không bạo theo. Cho nên không phải ai cũng biết tới cô.
Chẳng qua vừa khéo người chủ trì phỏng vấn lại là người đêm trước còn thức khuya cày view cho cô.
…… Biết sao được, dễ thương quá mà.
Vì thế vừa nhìn cái là nhận ra cô ngay, anh zai phóng viên tức khắc sôi nổi, thương lượng chóng vánh vài câu với đồng nghiệp, lập tức xách mic xách máy chạy lại.
Nguyễn Nhuyễn đang mua nước ở máy bán nước tự động với Giang Ngôn Trạm.
Bỗng nhiên bị một đám người vây quanh, Giang Ngôn Trạm lập tức cảnh giác, bước tới đứng chắn trước Nguyễn Nhuyễn, lạnh lùng nhìn họ.
Vốn đang sấn sổ thì thấy Giang Ngôn Trạm, cả đám giật mình.
Anh zai phóng viên là một Beta, nên bản năng có chút sợ Alpha, nếu không phải do ngoại hình Nguyễn Nhuyễn nhìn vô hại thì còn khước anh ta mới chạy lại phỏng vấn.
Nhìn Giang Ngôn Trạm anh ta cũng mặc định anh là A, rụt vòi lùi về.
Anh ta gượng gạo gãi đầu: “Xin chào, chúng tôi đến từ công ty giải trí XX……”
Giang Ngôn Trạm nghe tên thì dừng khoảng chừng hai giây.
…… Nghe quen quen, hình như là công ty của người quen.
“Chúng tôi có thể phỏng vấn hai người một chút không?” Anh zai phóng viên cố nặn ra nụ cười công nghiệp chuẩn mực, “Hai người là đến đây du lịch đúng không?”
Còn chưa đợi người ta đồng ý đã bắt đầu luôn rồi.
Nguyễn Nhuyễn còn chưa nhận thức được chuyện gì, cô bị Giang Ngôn Trạm chắn tầm nhìn, ngơ ngác hỏi: “Có chuyện gì thế?”
“Phỏng vấn.” Giang Ngôn Trạm nói, “Em muốn tham gia không?”
Nguyễn Nhuyễn chớp mắt, lịch sự nói: “Thật ngại quá, bọn tôi đang đi nghỉ dưỡng, không quá có nhu cầu…… A.”
“Nếu các vị có nhu cầu hợp tác thì xin hãy liên hệ với công ty quản lý của tôi nhé.”
“Bọn này chỉ làm phỏng vấn trực tiếp thôi, hợp tác với cô cái gì?” Cameraman đứng sau anh zai phóng viên là một tên cơ bắp cuồn cuộn, mặt lộ rõ định kiến với kiểu A như Nguyễn Nhuyễn, “Đã quay rồi.”
Nguyễn Nhuyễn: “Ơ này……”
“Không sao.” Giang Ngôn Trạm xoa đầu Nguyễn Nhuyễn, “Có quay cũng chẳng phát sóng được đâu.”
Nguyễn Nhuyễn: “Hả?”
“Đừng để ý tới họ.” Giang Ngôn Trạm bỏ đi: “Muốn uống nước chanh hãng nào?”
Nguyễn Nhuyễn rất tin tưởng anh, nói gì nghe nấy, nên cô lịch sự vẫy tay chào đội phỏng vấn rồi đi theo anh: “Muốn cái này, thấy tên dễ thương quá.”
“Khốc Nhi?”
Nguyễn Nhuyễn: “Đúng òi!”
Giang Ngôn Trạm ấn mua cho cô.
Triệt để ngó lơ đám người hồi nãy.
Cameraman thấy thái độ của hai người mà tức điên, nếu không có anh zai phóng viên cản lại có khi đã xông lên lý sự với hai người.
Nhưng xung quanh cũng nhiều người, bọn họ cũng không thể thái độ thái lạo, chỉ có thể rời đi phỏng vấn người khác.
Chẳng qua chạy trời không khỏi nắng, đến lúc hai người đi lên lối cáp treo tuyến về thì lại gặp lại.
Cameraman bất thiện kia cố tình đi đến tông vào vai Nguyễn Nhuyễn——
Nhưng đã bị Giang Ngôn Trạm bước lên chặn lại.
Nên cameraman chỉ có thể trộm gà không thành còn mất nắm thóc, loạng choạng lùi lại. Hắn ta không thể tin nổi nhìn Giang Ngôn Trạm, đụng phải ánh mắt sắc như dao của anh, chỉ có thể hốt hoảng dời tầm mắt.
Thậm chí còn phải nói: “Xin lỗi.”
Giang Ngôn Trạm lạnh nhạt không đáp, chỉ ôm Nguyễn Nhuyễn.
Đợi đến khi Nguyễn Nhuyễn biết chuyện thì đoàn người đó đã đi từ đời nào.
Nguyễn Nhuyễn lo lắng nhìn Giang Ngôn Trạm: “Cục cưng của em không sao chứ?”
“Ừm, không sao hết.” Giang Ngôn Trạm nói, “Đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ.”
Nguyễn Nhuyễn thấy anh không vui thì cười cười, ôm tay anh lắc lư: “Thôi nèo, sao mà người ta biết được mình mới đắc tội ai được chứ, không biết không có tội nha, nên tội này cũng không đáng chết……chết không hết tội ớ.”
Giang Ngôn Trạm bị chọc cười, quay qua nhéo má cô: “Biết nịnh quá nhỉ.”
Nguyễn Nhuyễn cũng để yên cho nhéo: “Hoàng Thượng thánh minh.”
Giang Ngôn Trạm buông tay, rồi hôn lên chỗ mình vừa nhéo, quyết định không so đo với những người đáng ghét đo nữa: “Đi thôi.”
……
Chuyện này cũng chỉ là một hồi lông gà vỏ tỏi, không khơi được gợn sóng gì.
Dù sao thì chuyện Giang Ngôn Trạm không muốn xuất hiện trước công chúng, cũng rất ghét bị quay lén là chuyện mà phàm là người trong giới ai cũng biết.
Cho nên bộ phận kiểm duyệt của bên kia chắc chắn sẽ không phạm phải sai lầm cơ bản này đâu.
Nguyễn Nhuyễn không hiểu những quanh co khúc khuỷu của giới thượng tầng này, cô chỉ tin tưởng Giang Ngôn Trạm mà thôi. Hai người lên cáp treo xuống núi, rồi lại lên thuyền quay trở về thành phố.
Tối nay là bữa tối cuối cùng của cả hai ở đây rồi.
Vì là thành phố ven biển, nên trong cái không khí mát mẻ luôn có cái vị mằn mặn do gió thổi tới, làm con người ta cảm thấy khoan khoái vô cùng.
Dù sao cũng là ngày cuối rồi, nên ăn tối xong hai người không bắt xe, mà là nắm tay nhau cùng đi bộ về.
Tuy sắc trời đã không còn sớm, nhưng bãi biển vẫn cứ nườm nượp người.
Dọc bên bờ có các quầy hàng nhỏ bán đồ chơi con nít, bong bóng xà phòng bay ra, lấp lánh dưới ánh đèn đường.
Nguyễn Nhuyễn nắm tay Giang Ngôn Trạm dạo bước, tận đáy lòng thỏa mãn, cảm thấy thật lãng mạn.
Muốn đến khách sạn của hai người thì phải băng qua một con đường lộ nhưng lại không có vạch đi bộ, chỉ có thể đi bằng cầu vượt.
Nhưng hình như dưới chân cầu đang có chuyện gì đấy mà mọi người vây lại chật như nêm cối.
Nguyễn Nhuyễn rướn người hết mức mà vẫn không thể thấy được.
Giang Ngôn Trạm thấy vậy buông tay cô ra, thay vào ôm eo cô.
Nguyễn Nhuyễn: “?”
Giang Ngôn Trạm đột nhiên phát lực, bế thốc cô lên.
Nguyễn Nhuyễn: “!”
Cô đột nhiên bị Giang Ngôn Trạm bế cao lên, thu hút sự chú ý của những người xung quanh.
Xung quanh cũng có không ít cặp đôi AO, nhiều Alpha thấy vậy cũng hơn thua bế Omega của mình lên.
Nguyễn Nhuyễn: “……”
Làm đã đời rồi Giang Ngôn Trạm mới thấy có chút vi diệu.
Nếu là những Alpha thông thường mà bị đối xử thế này chắc hẳn sẽ cảm thấy nhục nhã lắm.
Nhưng Nguyễn Nhuyễn của anh chắc chắn sẽ không cảm thấy thế đâu.
Bằng chứng là cô đang phấn khích cực kì, ngón tay mềm mềm nhỏ nhỏ chọt tay anh, nói: “Chuẩn bị có nhạc sống á.”
“Được rồi anh thả em xuống đi!” Nguyễn Nhuyễn nhìn trái ngó phải, “Em thấy được rồi.”
Giang Ngôn Trạm nghe vậy thì “Ừ” một tiếng, từ từ hạ Nguyễn Nhuyễn xuống.
Nguyễn Nhuyễn nắm tay anh: “Người ta đang set up loa hết rồi ý.”
Giang Ngôn Trạm gật đầu: “Muốn xem không? Muốn thì chúng ta sang bên kia mà xem.”
Nguyễn Nhuyễn gật mạnh đầu: “Muốn ạ!”
Ca sĩ cũng không phải là người quá nổi tiếng, set up xong liền mở màn bằng vài bài tình ca nhạc trẻ nhẹ nhàng khuấy động không khí.
Nói là nhạc sống nhưng cũng không hẳn, giống như là một buổi tụ họp để mọi người hát cùng nhau hơn. Band chỉ có hai ba người, mà họ cũng rất nhiệt tình mời quan khách đến cùng hát.
Đến bài thứ ba thì tất cả mọi người đều đồng thanh hưởng ứng.
Mà lúc này thì Nguyễn Nhuyễn và Giang Ngôn Trạm cũng đã lên cầu rồi.
Cây cầu này hướng ra biển, hai người đứng ở thang bộ bên trái, trước mặt là biển rộng mênh mông, sau lưng là phố thị đèn đuốc sáng choang ồn ào náo nhiệt.
Gió biển lồng lộng thổi vào đất liền, xua tan đi cái khô nóng của mùa hè.
Trong thời khắc này, Nguyễn Nhuyễn lại thấy bình thản đến lạ. Nhìn từ cầu xuống là mọi người cùng vây quanh thành vòng tròn, đồng thanh ca hát.
Bầu không khí vừa náo nhiệt lại vừa gần gũi.
Nguyễn Nhuyễn tựa người lên lan can cầu, nghiêng đầu nhìn Giang Ngôn Trạm bên cạnh, cười tủm tỉm hỏi: “Cục cưng, sau này chúng ta lại đi biển chơi nữa nhé?”
Giang Ngôn Trạm: “Sao?”
“Thực ra cũng không cần đâu, còn nhiều nơi khác để đi nữa mà.” Nguyễn Nhuyễn gối đầu lên tay, mắt híp lại, giọng nói nhẹ nhàng, “Những nơi tuyệt đẹp trên thế giới còn nhiều lắm, em muốn nắm tay anh đi qua hết.”
Màn đêm buông xuống, đôi mắt Nguyễn Nhuyễn phản chiếu ánh sáng rực rỡ đủ màu của thành phố.
Giang Ngôn Trạm bỗng cảm thấy vẻ đẹp tuyệt trần trước mặt mình thật không chân thật, dường như xa xôi không nắm bắt được, nhưng lại vĩnh viễn sẽ luôn ở đây với anh.
Anh đến bên Nguyễn Nhuyễn, đặt một nụ hôn lên trán cô.
“Đấy là đương nhiên.” Anh nói.