"Chát"
Tiếng kêu như xé cõi lòng.Tô Ái Hân một tay ôm mặt một tay vịn vào thành ghế để mong giữ lại chút cân bằng cuối cùng. Cô vẫn chưa thể nào tin vào những chuyện đang xảy ra. Cô vẫn không thể tin rằng người đàn ông từng hứa sẽ bao bọc, ôm ấp chở che cho cô đến hết cuộc đời lại đang dùng vòng tay ấy để ôm ấp người phụ nữ khác mà người đó lại chính là người bạn thân nhất của cô - Sở Băng Tâm.
- Băng Tâm...cậu...?
- Nếu mọi chuyện đã đến mức này thì tôi và Duy Quân cũng không giấu cậu nữa! Tôi đã có cốt nhục của anh ấy. Nếu cậu còn tính người thì nên chúc phúc cho chúng tôi.
Ái Hân hai tay ôm đầu,cố gắng lắp ghép từng câu, từng chữ của Băng Tâm vào trong bộ não đang rối bời của mình.
"Cốt nhục?" "Chúc phúc?". Càng nghĩ càng khiến tâm trí của cô càng thêm rối loạn. Cô chạy đến chỗ của Duy Quân, hai tay nắm chặt lấy bàn tay của hắn, miệng lắp bắp, phải khó khăn lắm cô mới nặn ra được từng chữ một.
- Duy Quân...Anh nói đi...Hai người đang đùa em thôi đúng không?Nếu vậy thì hãy làm ơn dừng lại đi...không vui chút nào đâu!
Duy Quân hất mạnh tay khiến Tô Ái Hân mất thăng bằng mà ngã xuống đất.
- Chưa nghe rõ hay sao mà cần tôi nhắc lại?Người tôi yêu bây giờ chỉ có Băng Tâm! Là Băng Tâm cô nghe rõ chưa?
- KHÔNG...!Không phải , anh đang nói dối. Anh từng hứa sẽ yêu em suốt đời suốt kiếp anh nhớ không? Anh còn nói là muốn có một đứa con bụ bẫm với em mà! Anh nhớ đi làm ơn nhớ lại đi!....
- Con ư?Vậy cô nói xem tôi cưới cô đã gần 4 năm vậy con của tôi đâu? Là phụ nữ ngay cả một chuyện nhỏ như thế cũng làm không nổi thì cô còn muốn cái gì?
-Không...không phải đâu anh...mọi...
Duy Quân càng nói càng thêm tức giận. Không phải thiên chức của người phụ nữ là sinh con đẻ cái hay sao? Ngay cả chuyện đơn giản như vậy mà cô ta cũng không làm được. Cô ta còn làm phụ nữ để làm gì chứ !? Uổng công hắn ta còn giúp cô nói với mẹ hắn là tử cung cô có một chút vấn đề nên chưa mang thai được. Khiến hai mẹ con hắn trở mặt với nhau. Giờ nghĩ lại tử cung cô ta sao lại yếu chứ? Chẳng phải như Băng Tâm nói là cô ta lẳng lơ với nhiều thằng khác hay sao?
Hai tay của Ái Hân vẫn giữ chặt lấy tay hắn ta, nhất quyết không buông. Hắn ta giờ nhìn cô là thấy ghê tởm, nói gì tới đụng chạm da thịt. Hắn ta hất tay cô ra còn không quên cho cô một cái bạt tai.
Ái Hân đứng đờ đẫn một lúc nhìn hắn. Đầu óc cô hoàn toàn trống rỗng, cứ đứng nhìn hắn ta như thế. Má phải cô bắt đầu đỏ ửng in rõ dấu năm ngón tay, cơn đau từ má khiến cô tỉnh táo đôi chút.
- Hành lí của cô để ngoài cửa! Biến cho khuất mắt tôi!
Nói rồi Duy Quân dùng vũ lực lôi Ái Hân ra ngoài, để một mình Băng Tâm đứng trong nhà nở nụ cười đầy thỏa mãn.
- Không...Duy Quân...nghe em nói đã...nghe em...
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyen_hot_moi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!