Derrick nằm liệt giường và dinh thự của công tước được chuyển giao cho Judith. Thay vì trực tiếp tham gia quản lý thì anh trai của cô, Vinsen trở thành người hỗ trợ cô.
Nước da của Derrick ngày càng sạm đi khi ngày tháng trôi qua, cho đến khi anh ta không thể thức và tỉnh táo được nữa.
Nhìn nước da nhợt nhạt, Judith cảm thấy đây chính là hình phạt của anh ta. Cho đến hiện tại, anh ta đã khiến rất nhiều người phụ nữ phải khóc, và không ít lần khiến Judith, vợ anh, trở thành trò cười trước mặt những người khác.
Không phải người ta thường nói rằng gieo nhân nào sẽ gặt quả nấy sao? Đó rõ ràng là ứng với trường hợp của Derrick.
Nhìn chồng không thể đứng dậy khỏi giường, cô lại nhớ đến cô tiểu thư của một gia đình Tử tước nọ, người mà anh ta đã hết mực yêu thương và chưa kịp hồi phục lại thì đã trở nên như thế này.
Silvia Wirell.
Người phụ nữ khiến cô tò mò tự hỏi làm sao trên đời này lại có người có thể trói được chồng mình thế này.
Sylvia Wirell đã không gửi gì dù chỉ một lá thư kể từ khi Derrick suy sụp. Và đúng như cô dự đoán, ngay cả trong tương lai, cô ta cũng sẽ không gửi thư hay những thứ tương tự.
Dù cho hôn nhân của họ được đánh giá mang tính thương mại dùng để kết nối gia đình như thế nào đi chăng nữa, thì đó vẫn là một mối quan hệ chính thức và quan trọng như một lời cam kết trước mặt người khác.
Trên thực tế, người ta nói rằng trong xã hội thượng lưu, một người vợ không được chồng yêu thương thì bị khinh thường, nhưng do những lời đồn đại sai sự thật của Derrick, Judith đã phải trải qua những nỗi nhục nhã đến mức sôi máu. Bên cạnh nhận thức xã hội như vậy, việc anh ta công khai quan hệ ngoài hôn nhân ở Đế chế Tireur, một nơi mà về mặt pháp lý, ngoại tình là một hành vi phạm tội nghiêm trọng, cũng tương tự như việc anh ta vứt bỏ danh dự của chính mình.
Lý do Judith nổi giận với Derrick là vì đã không giấu giếm những cuộc gặp gỡ của anh ta với Sylvia Wirell, đồng thời kết luận rằng Sylvia Wirell sẽ không thể gửi bất kỳ thư từ nào cho chồng cô.
'Mình tự hỏi, lúc này cô ta đang nghĩ gì?'
Theo báo cáo, trước đây, mỗi ngày Derrick liên tục tặng cho Silvia những món trang sức cực kỳ đắt tiền và những bộ váy sang trọng. Anh ta không bỏ qua một ngày nào. Nhìn thế này, Judith tự nhiên nghĩ thật kinh ngạc khi tài sản của gia tộc công tước vẫn còn. Trong mắt người khác, anh là một người chân thành hết lòng vì người mình yêu, đến mức sẵn sàng hy sinh mạng sống của mình vì cô ta.
'Anh ta không khác gì bị bùa mê.'
Silvia hẳn đã thực sự thích và chấp nhận chúng. Đối với cô ta, mọi thứ đều đẹp đẽ và bí ẩn bởi vì cô ta chỉ vừa mới chuyển đến thủ đô, và bây giờ cô đã có một Công tước, một trong những người giỏi nhất Đế chế yêu và say mê cô. Còn gì có thể tốt hơn thế?
Đắm chìm trong hạnh phúc như vậy, nên việc anh ta là 'người đàn ông đã có gia đình' chắc hẳn đã bị cô ta nhắm mắt cho qua.
"Nó thậm chí không buồn cười."
Judith nhắm mắt vô hồn nhìn chồng như thể anh ta đã chết rồi cô bật cười.
Cô không còn kỳ vọng vào những điều tương tự ở anh nữa. Đã lâu rồi cô không đặt những kỳ vọng nhỏ nhoi vào Derrick. Nó đã tan thành từng mảnh vào ngày anh bỏ rơi cô trong đêm tân hôn của họ. Những cuộc ngoại tình liên tục của anh khiến cho sự kỳ vọng nhỏ nhoi trong lòng cô ngày ngày nhen nhóm thành một mối hận thù bùng cháy lan tỏa như than hồng...
Vài ngày trước trong dinh thự, một linh mục đến nói rằng tình trạng của anh ta giống như một 'lời nguyền'. Vấn đề cơ bản không phải là vết thương bên ngoài mà là vết thương bên trong. Vị linh mục giải thích rằng những thế lực đen tối không rõ danh tính đang gặm nhấm sự sống của anh ta. Không giống như các bác sĩ từ trước đến nay chỉ biết lắc đầu, đó là lời giải thích cặn kẽ.
Ngay khi nghe những lời đó, cô bắt đầu gọi các linh mục thay vì các bác sĩ, thay đổi liên tục, nhưng việc gọi bất kỳ người nào hay ban phước lành cũng chẳng ích gì. Tình trạng của anh ta chỉ tiếp tục xấu đi.
"Có phải người đã đặt lời nguyền lên anh là một bà lão yêu anh rất nhiều không?"
Trong căn phòng ngủ yên tĩnh, giọng nói nhỏ nhắn xinh đẹp của Judith vang lên khá nhẹ nhàng. Không có phản hồi nào, nhưng cô ấy, người đặt câu hỏi, cũng không muốn trả lời.
Judith bình tĩnh chuẩn bị cho tang lễ.
Khoảng vài tuần sau đó, Derrick Vaisil ngừng thở. Cuối cùng, cô đã có thể giải thoát mình khỏi thân phận xúc động và đáng thương khiến cô trở thành trò cười vì những cuộc ngoại tình của chồng. Trở thành một góa phụ là một lựa chọn tốt hơn nhiều so với một người phụ nữ có chồng mà chồng ngoại tình công khai thế này.
Bốn ngày đã trôi qua kể từ khi đám tang kết thúc mà không có vấn đề gì.
Ngôi biệt thự, vốn đã yên tĩnh vì cái chết của Derrick, bắt đầu dần trở lại bầu không khí sôi động ban đầu, và ngay cả thời tiết vốn đã âm u cũng trở nên sáng sủa hơn với ánh mặt trời chiếu rọi.
“Giúp tôi lấy chiếc quan tài đã chôn cất lên. Tôi đang nghĩ đến việc chuyển nó đến Rừng Kemel.”
Tang lễ của giới quý tộc thường được tiến hành trong sân tại nơi ở và mời những người đưa tiễn đến viếng, sau đó mới chuyển đến mộ phần, vì vậy những người hầu bắt đầu đào đất mà không do dự.
Trận mưa từ đêm qua khiến lớp đất ướt sũng dưới chân họ. Từ từ thân hình của quan tài màu đen bắt đầu lộ ra. Mặt trời đang chiếu xuống, nhưng khi nhìn thấy quan tài, cô chợt thấy ớn lạnh. Judith xoa xoa cánh tay khi nhìn những người hầu bận rộn.
Cuối cùng, lớp đất phủ trên quan tài đã được gạt bỏ hoàn toàn. Judith liếc nhìn chiếc quan tài mà cô đã nhìn thấy bốn ngày trước và đảo mắt. Vào khoảnh khắc những người hầu lùi lại, và các hiệp sĩ tiến lên để nâng quan tài.
Lạch cạch!
Một tiếng động lạ xuất hiện.
Mọi người vây quanh quan tài đều ngừng cử động. Cô nhìn quanh sân, cũng đã nghe thấy tiếng gõ và cảm thấy không ổn.
Sự im lặng lan tràn qua đám đông.
Khi không thấy âm thanh gì sau đó, mọi người đều nghĩ đó là bất cứ thứ gì bên ngoài quan tài. Các hiệp sĩ lần lượt tỉnh lại và nâng chiếc quan tài nặng nề trên bãi cỏ.
Chính là vào thời điểm đó.
Lạch cạch! Chiếc quan tài rung chuyển dữ dội ngay trước khi nó được đặt xuống đất. Một hiệp sĩ đột nhiên giật mình và đánh rơi chiếc quan tài như thể anh ta đang lắc nó ra.
Lạch cạch, lạch cạch!
Chiếc quan tài bắt đầu di chuyển lên xuống đến mức họ nghi ngờ có động đất. Những người hầu hét lên và lùi lại, và các hiệp sĩ, những người đã lùi lại, rút kiếm của họ. Judith nhìn qua vai của các hiệp sĩ hộ tống chiếc quan tài vẫn còn đang run rẩy.
"Chuyện gì vậy…?"
Anh ta, người ở trong đó, chắc chắn đã chết, và người ta xác nhận rằng tim anh ta đã ngừng đập. Chuyện quái quỷ gì thế này? Tại sao điều này lại xảy ra? Cổ họng Judith khô khốc và cô khẽ nuốt nước bọt.
Quan tài không mở vì chốt của nó, và cứ lắc lư như thể người bên trong muốn được thả ra. Những người hầu trở nên hoảng sợ vì cảnh tượng kỳ lạ này, trong khi các hiệp sĩ thì căng thẳng và cơ thể họ cứng đờ.
"Ngài Horton."
Judith gọi tên hiệp sĩ đang chắn trước mặt cô. Người hiệp sĩ cầm thanh kiếm nhìn lại cô.
"Anh có thể mở quan tài ra không?"
"Thưa phu nhân, rất là nguy hiểm."
“Bên trong đó là thi thể của chồng tôi. Tại sao anh ta đột nhiên nổi cơn thịnh nộ? Có đúng là anh ấy đã chết không… Tôi có trách nhiệm xác nhận điều đó.”
Lord Hortin khẽ liếm đôi môi khô của mình. Lời cô ấy nói là sự thật. Trong này là thứ gì? Anh ta đặt thanh kiếm của mình vào trong vỏ và lén lút đến gần chiếc quan tài đang chuyển động.
Các đầu ngón tay của hiệp sĩ run lên. Anh giả vờ như không, nhưng vẻ lo lắng của anh cũng lộ rõ. Chiếc quan tài được chôn dưới đất bốn ngày sau khi anh ấy qua đời bỗng nhiên chạy lung tung, điều này đủ khiến người ta kinh hãi.
Cái chốt trên cái móc được đặt bên ngoài đã bị tháo ra dưới bàn tay của người hiệp sĩ. Ngay khi anh ta làm vậy, nắp quan tài, vốn đang bị đập và rung lắc, đột nhiên mở ra rất mạnh, nó gần như vỡ ra. Ngài Horton và các hiệp sĩ xung quanh ngay lập tức lùi lại và chĩa kiếm vào đó.
Một sự im lặng lạnh lùng xuất hiện. Ánh mắt mọi người trong sân đều đổ dồn vào chiếc quan tài đen.
"Ah….."
Một âm thanh yếu ớt phát ra từ bên trong quan tài.
Trái tim của Judith bắt đầu đập thình thịch như thể phát điên. Đó là bởi vì giọng nói cù vào tai khá quen thuộc với cô.
Chẳng bao lâu, 'anh ấy' đang nằm trong quan tài, nâng nửa thân trên lên và hiện nguyên hình. Dưới ánh mặt trời chói lọi chiếu xuống, mái tóc của anh, Derrick Vaisil, đung đưa và tỏa sáng.
“Chết tiệt, tôi đói…”
Judith cảm thấy tim mình cứng lại.
Người chồng đã chết của cô, đã hồi sinh sau bốn ngày như thể đó là một phép màu.
Cô xác nhận rõ ràng cái chết của anh, xác nhận rõ ràng thời điểm tim anh ngừng đập, nhưng người đàn ông này tại sao lại còn sống? Anh ta đang ngồi trong quan tài đằng kia, với hình hài nguyên vẹn.
Tâm trí của Judith đang quay vòng vòng và bị khóa trong sự bối rối. Mạch suy nghĩ phụ trách phần lý trí dường như đã dễ dàng tan chảy và chìm vào bối rối hoàn toàn. Cô không thể tin được tình huống đang xảy ra ngay trước mắt mình.
"…….Thưa Đức Ngài!"
"Chuyện quái gì đang xảy ra?! Rõ ràng ngài ấy đã chết ……! ”
Những người đầu tiên nhìn thấy và phản ứng là các hiệp sĩ của Công tước.
Họ ném những thanh kiếm khá dài của mình ra xa như thể bỏ chúng và chạy về phía quan tài. Sau đó những người hầu lao vào biệt thự, thở hổn hển để vào bên trong. Rõ ràng là họ định truyền tin tức này cho những người hầu khác.
Giữa sự náo động, Judith chỉ đứng yên tại chỗ. Cô không thể làm gì như thể cô đã bị ai đó tác động vào sau đầu. Đầu óc cô cứng đờ như một khối kim loại.
"Thưa Công Tước tôn quý. Ngài ổn chứ?! ”
Derrick Vaisil đã được hồi sinh.
Giữa tình hình hỗn loạn tràn ngập, không nghi ngờ gì nữa, sự thật duy nhất này đã rõ ràng. Ánh mắt mất tập trung của cô từ từ quay trở lại khi cô tỉnh lại, cô nhìn chồng mình đang ngồi yên trong quan tài.
Derrick Vaisil đang nhìn xung quanh một cách thoải mái và ung dung, như thể anh ta là một linh mục bước xuống giữa một thế giới hỗn loạn. Đôi mắt tím xinh đẹp không ngờ lại cảm thấy bình tĩnh hơn mức cần thiết, như thể chúng đã chìm xuống biển sâu cùng một tia nước.
Rất lâu sau anh ta mới mở miệng.
"Tôi đang ở đâu?"
Anh ta vuốt tóc một cách thô bạo, do dự, và lặng lẽ nhìn vào lòng bàn tay như thể đang nhìn thấy điều gì đó không quen thuộc.
“… Lại là cái gì thế này?”
Ha.
Judith đang nhìn anh, bật ra một tràng cười giả tạo trước khi cô kịp nhận ra. Làm sao cô ấy có thể diễn tả tình huống tuyệt vời này?
Vào lúc đó, ánh mắt của Derrick vốn đang dán chặt vào lòng bàn tay anh, tiến lên và đến chỗ Judith, người đứng cách quan tài của anh một khoảng cách.
Trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, họ nhìn nhau, và ngay sau đó, Judith đã rất ngạc nhiên. Bởi vì Derrick đã nhìn chằm chằm vào cô ấy, đột nhiên nở một nụ cười sâu và thâm thúy.
Derrick chưa bao giờ cười với cô một lần nào kể từ khi họ kết hôn. Khác xa với nụ cười này, anh ta quá bận rộn tránh xa cô, và cau mày như thể anh đã nhìn thấy một thứ mà anh không muốn nhìn thấy. Những hành động như vậy chồng chất lên nhau, và mặc dù anh không thể hiện nó bằng lời, cô có thể dễ dàng hiểu sự thật rằng Derrick ghét cô.
Khi một người chồng như vậy chết đi sống lại, anh ta đột nhiên bắt đầu cười khi nhìn thấy cô ……
"Ngay bây giờ……"
Nó là quá đủ để khơi dậy sự lo lắng của cô hơn là giải tỏa.
Giọng của Judith run rẩy và cô gần như không nói ra được,
"Triệu tập bác sĩ gia đình ngay bây giờ!"
Giọng nói khẩn thiết của cô vang lên vang dội trong khu vườn rộng lớn.