Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Nụ Cười Em Là Độc Dược Với Anh - Huỳnh Bảo Nhi - Trần Thanh Vũ - Ngọc Hạ

Chương 170

Dường như giọng nói của Diệu Hoa mang theo một chút do dự. “Thế nào? Bây giờ bắt đầu cảm thấy đồng cảm rồi sao? Diệu

Hoa, cô đừng quên, tôi cũng đã cho cô rất nhiều lợi ích mà. Cô cũng có thể mở một phòng làm việc riêng cho mình, chẳng lẽ cô thật sự vẫn muốn bị Huỳnh Bảo Nhi chèn ép mãi sao?”

Giọng nói của Nguyễn Mỹ hơi âm hiểm, cô ta tới gần Diệu Hoa rồi trào phúng nói.

Cái gì… bị tôi chèn ép? Nguyễn Mỹ đang nói gì vậy? Tôi nhíu mày muốn nói gì đó nhưng lại phát hiện cả người vô cùng kiệt sức.

Tôi thấy Diệu Hoa quay đầu nhìn về phía tôi, dường như ánh mắt của cô ấy đan xen rất nhiều cảm xúc phức tạp, sau đó cô ấy không nói gì nữa mà từ từ rời đi. Tôi vươn tay ra muốn bắt lấy Diệu Hoa nhưng không thể. “Huỳnh Bảo Nhi, tôi đã nói rồi, tôi sẽ khiến cô chết không được tử tế.” Lúc tôi đang nhìn bóng dáng mơ hồ của Diệu Hoa thì đột nhiên Nguyễn Mỹ đến gần bóp chặt khuôn mặt tôi, dùng giọng điệu khinh bỉ nói với tôi. “Cô là.. Nguyễn Mỹ. Cô ở nhà tôi làm gì?”

Đầu óc tôi hỗn loạn, tôi cho rằng bây giờ mình đang ở nhà, Nguyễn Mỹ tới tìm tôi làm gì? Cô ta thật đúng là âm hồn không tan mà. “Ha ha, không phải cô rất thích quyến rũ đàn ông sao? Lúc này tôi sẽ hoàn thành tâm nguyện của cô, cô cũng không nên cảm kích tôi quá.” Nguyễn Mỹ nằm tóc tôi rồi đập đầu tôi vào tường. Bị đập vào tường, đầu óc vốn đang choáng váng của tôi, giờ phút này càng thêm choáng váng. Tôi khó chịu nhìn khuôn mặt lạnh lùng độc ác của Nguyễn Mỹ, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy. “Cô chủ.” Trong lúc đang vô cùng khó chịu, tôi nghe thấy giọng nói của một người đàn ông, tôi lờ mờ nhìn thấy một người đàn ông mặc tây trang đi tới trước mặt Nguyễn Mỹ. “Tiêm cái này cho cô ta.” Vẻ mặt Nguyễn Mỹ không thờ o ra lệnh với người đàn ông kia.

Tôi không biết Nguyễn Mỹ muốn làm gì, tôi chỉ không ngừng lắc đầu chống cự.

Nhưng cuối cùng tôi vẫn bị giữ lại, có người nắm tay tôi, không biết tiêm gì vào người tôi, tôi kêu lên một tiếng rồi ngất xỉu. “Huỳnh Bảo Nhi, tất cả đều là do cô ép tôi, tôi tuyệt đối sẽ không để cô cướp đi những thứ thuộc về tôi đâu, tuyệt đối sẽ không.” Trong lúc ngất xỉu, tôi nghe được giọng nói mang theo sự lạnh lùng thậm chí là vô cùng căm phẫn của Nguyễn Mỹ, âm thanh đó rất âm u và chói tai.

Nhiệt độ nóng bỏng như dung nham sắp cắn nuốt cả người tôi. Tôi khó chịu kéo quần áo của mình, tôi muốn thoát khỏi cái nóng như thiêu đốt này nhưng làm thế nào cũng không thể thoát ra được. “Huỳnh Bảo Nhi, con mẹ nó em yên tĩnh một chút cho tôi.” Hình như tay tôi đã sờ phải thứ gì trơn trượt và rất có cảm xúc. Lúc tôi đang sờ vô cùng thoải mái thì có một tiếng rống giận dữ xẹt qua đỉnh đầu tôi. Tôi mở to đôi mắt mông lung, ánh mắt mê ly nhìn chằm chằm đỉnh đầu người đàn ông.

Khuôn mặt của người đàn ông vô cùng mơ hồ, tôi không nhìn rõ, nhưng trông dáng vẻ thì rất giống… Trần Thanh Vũ? “Trần Thanh Vũ. là anh sao?” Tôi lẩm bẩm vươn tay sờ đỉnh … đầu người đàn ông

Dường như cơ thể người đàn ông đang ôm tôi cứng đờ lại vì câu nói ấy.

Tôi không để ý đến cơ thể cứng đờ của anh, tiếp tục nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt anh rồi chua xót cười nói: “Trần Thanh Vũ.. tôi rất nhớ anh… thật sự rất nhớ anh, anh đừng tức giận được không?

Tôi không có… thật sự không có.” “Không có gì? Không phản bội tôi, không muốn đẩy tôi vào chỗ chết sao? Huỳnh Bảo Nhi, tim em làm bằng đá sao, trước kia tôi đã làm sai rất nhiều chuyện, tôi cho rằng em đã tha thứ nhưng vì sao em lại kết hợp với Lê Minh Quang mà đẩy tôi vào chỗ chết chứ? Vì sao hả?”

Cơ thể tôi bị chấn động mạnh, tôi nghe được tiếng rít gào phần nộ giống như một con sói đơn độc trong bóng tối.

Tôi bị tiếng hét vang dội của anh khiến cho toàn bộ đầu óc đều choáng váng.

Tôi miễn cưỡng mở mắt ra nói với Trần Thanh Vũ đang không ngừng lay động trên người tôi: “Tôi không muốn… anh chết… Đứa bé… cũng đã chết rồi… Tôi rất khổ sở… Trần Thanh Vũ… con của chúng ta… cũng đã chết rồi… Làm sao bây giờ? Tôi thật sự muốn điên rồi..” “Đáng chết, em dừng tay cho tôi.”

Đột nhiên giọng nói của anh trở nên thổ đục.

Tôi không biết mình đã nắm được thứ gì, tôi chỉ cảm thấy thứ này rất thú vị, tôi vừa nắm lấy thứ đang lớn dân kia vừa gọi tên Trần Thanh Vũ.

Tôi bị một lực mạnh đẩy ngã lên giường, ngay sau đó tôi cảm thấy hình như mình bị đè lên giường.

Tôi nhịn không được phát ra một tiếng rên rỉ, tiếng quần áo bị xé rách vô cùng rõ ràng, đầu óc tôi quay cuồng.

Cơ thể tôi bị một bàn tay thô ráp mang theo vết chai mỏng vuốt ve, khiến tôi theo phản xạ mà rùng mình. “Huỳnh Bảo Nhi, tôi sẽ trừng phạt em, trừng phạt sự vô tình của em.”

Tôi cảm thấy cơ thể như bị kéo căng ra, sau đó đó là cảm giác thỏa mãn quen thuộc.

Tôi nhịn không được phát ra tiếng rên rỉ thoải mái yêu kiều, dùng sức vặn vẹo vòng eo. “Trần Thanh Vũ… nhanh hơn một chút..” “Đáng chết… Nguyễn Mỹ đã tiêm thứ gì vào người em vậy.” “Còn muốn… tôi còn muốn nữa.”

Tôi bám vào người Trần Thanh Vũ, không ngừng thèm muốn thêm nữa.

Loại cảm giác phóng túng này khiến tôi mê mẩn như thuốc phiện, từng bước một đưa tôi xuống vực sâu.

Cơ thể tôi vô cùng thỏa mãn, tôi quấn lấy người đàn ông trên người mình, dây dưa với anh không biết mệt. Tôi không biết dáng vẻ của người đàn ông đang điên cuồng mê loạn trên người tôi, rốt cuộc sự kích động trong ánh mắt anh là gì?

Là yêu hay là hận? Hay là sự trào phúng và khinh thường? … “A.. đau.”

Hôm sau tôi tỉnh lại thì phát hiện mình đang ở một nơi lạ lẫm, cơ thể giống như bị xe tải trực tiếp đè lên, đau đến nỗi tôi vẫn luôn hít từng ngụm khí lạnh.

Tôi mê mang ngồi dậy, nhìn quần áo và tất đã bị xé nát trên mặt đất, lại nhìn lên những dấu vết trên người mình.

Tôi quấn chặt chăn lên người mà nhịn không được hét một tiếng chói tai. “Aaa.”

Đáng chết, sao lại thế này? Chẳng lẽ tôi say rượu rồi làm bậy sao? Tìm một người để an ủi tâm hồn đang trống rỗng của mình? Cả căn phòng cũng chỉ có mình tôi và tiếng thét chói tai cứ luôn quanh quẩn trong phòng. Vẻ mặt tôi giống như đưa đám, nhìn những dấu vết khác nhau trên người quả thật rất muốn đập đầu vào tường.

Đây nhất định là một giấc mơ, nhất định là đang nằm mơ…

Rốt là ai chứ?

Tôi gãi gãi mái tóc như rơm rạ của mình, những chuyện xảy ra tối qua tôi không nhớ nổi.

Không phải tôi đang ăn mừng cùng nhóm người mẫu sao? Vì sao lại tỉnh dậy trong một căn phòng xa lạ?

Còn có, rốt cuộc người tối qua lên giường với tôi là ai? “Leng keng. Trong lúc tôi ôm đầu phát ngốc thì nghe thấy tiếng chuông.

Tôi nhìn quần áo rách nát trên mặt đất, cười khổ một tiếng rồi gian nan xuống giường.

Sau khi tìm được điện thoại, tôi nhìn lên tên hiển thị rồi nghe máy “Huỳnh Bảo Nhi, bây giờ cậu đang ở đâu? Sao mình không thấy cậu ở phòng 303..”

Mới vừa tiếp điện thoại thì giọng nói của Diệu Hoa đã ầm ĩ vang lên như muốn phá nát lỗ tai tôi, tôi bất đắc dĩ trợn tròn mắt, kiệt sức nói: “Diệu Hoa, cậu nói 303 gì thế?” “Mình hỏi tại sao cậu không có ở nhà? Bây giờ cậu đang ở đâu, mau về đi, xưởng đã xảy ra chuyện rồi” Dường như Diệu Hoa hơi ngừng lại một chút, nhưng đã khôi phục lại điệu bộ bình thường rất nhanh.

Tôi gãi ót, không biết có phải bởi vì đầu óc tôi còn chưa rõ ràng chuyện tối qua hay không mà tôi cảm thấy giọng điệu của Diệu Hoa khi nãy hơi kỳ quái. “Mình sẽ lập tức trở về.” Vừa nghe thấy xưởng xảy ra chuyện, tôi còn lo lắng gì nữa? Xưởng đang sản xuất đơn hàng của Farrell, không thể xảy ra chuyện được.

Tôi gọi điện thoại kêu người phục vụ mang cho tôi một bộ quần áo thì mới biết được ở đây là khách sạn nằm trên lầu của KTV tối hôm qua, mà tôi lại ở khách sạn cùng một người đàn ông khác?

Không đúng, hình như tôi đã nhìn thấy Nguyễn Mỹ? Còn có Trần Thanh Vũ? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Chẳng lẽ tôi nằm mơ ư? “Không có?” Tôi đi đến quầy lễ tân báo số phòng của mình, đối phương nói không có hồ sơ thuê phòng. “Đúng vậy” Nhân viên lễ tân nhìn tôi giải thích. “Cô đùa tôi sao? Không thuê phòng thì sao tôi lại tỉnh dậy trong phòng khách sạn các người?” Tôi nghiêm mặt, cười cười hỏi nhân viên lễ tân lạnh lùng trước mặt.

Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen_hotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận