Chương 233
Nếu lúc ấy bọn họ không làm thế này thì sẽ thu hút sự chú của Lê Minh Quang và Nguyễn Mỹ, việc tiêu diệt hai người họ cũng không đơn giản như vậy nữa. “Bảo Nhi, mẹ thực sự rất xin lỗi con.” Trịnh Phương Thảo nói xong câu ấy lại tiếp tục khóc, tôi vỗ về Trịnh Phương Thảo rồi an ủi bà đến khô cả cổ Cũng may đúng lúc này, Nguyễn Trung Quân cầm lấy điện thoại nói với tôi ít câu rồi cúp máy. Biết Trịnh Phương Thảo đang ở cạnh Nguyễn Trung Quân, tôi cũng thấy yên tâm phần nào.
Sau hôm đó, Phan Huỳnh Đức chưa từng tới thăm tôi lần nào, mãi cho đến khi tôi xuất viện cũng không thấy bóng dáng anh ta đầu. Thế nhưng, anh ta vẫn tấn công đều đều tập đoàn nhà họ Nguyễn, tôi chỉ có thể răng mà nhận lấy sự công kích từ nhiều phía. Bên phía Bernice không chịu hợp tác với tôi, bà Vũ Khánh Vân cũng đã về phe Phan Huỳnh Đức.
Tôi đứng một chỗ cũng có thể nhìn thấy bốn phía đều là địch. Dưới sự công kích không ngừng của Phan Huỳnh Đức, cổ phiếu của tập đoàn Aliba cứ thế mà tuột dốc không phanh.
Những vị cổ đông lúc trước được tôi trấn an lại một lần nữa bắt đầu đứng ngồi không yên, ngày nào cũng làm phiền tôi, tôi cho họ một đáp án.
Việc tôi có thể làm chỉ là dốc toàn lực trấn an những vị cổ đó.
Sau khi Lê Hồng San xuất viện, tinh thần cô ta đã chịu rất nhiều tổn thương. Ngày nào cô ta cũng ngồi trước cửa nhà mình ôm một cái túi giấy rồi lâm bầm gọi anh Vũ.
Tôi nhìn thấy dáng vẻ này của Lê Hồng San thì không thể làm ngơ được, đành phải ở cạnh trông chừng Lê Hồng San. “Vân Hạ, đủ rồi. Cô nghỉ ngơi chút đi, này thì thân thể cô sẽ không chống đỡ nổi đâu.”
Vì cần nghiên cứu ra phương án để giải quyết cục diện này, tôi vẫn luôn phân tích hình thị trường hiện tại, chưa hề chợp mắt. Vũ Khả Hân nhìn dáng vẻ này của tôi thì bực lắm, cô ấy tắt đi trang ghi chủ mà tôi đang “Vũ Khả Hân, thời gian này cực kỳ quan trọng đối với Tôi nhìn Vũ Khả Hân, hơi bất đắc dĩ đáp.
Tôi biết Vũ Khả Hân đang lo cho thân của tôi, thể nhưng đổi với tập đoàn Aliba hiện giờ là thời khắc rất quan trọng.
Tôi không thể cứ thỏa hiệp như vậy được. “Thân là quan trọng nhất, cô cứ sống này thì cơ cô sẽ suy nhược “Tôi không sao.” Tôi cướp máy tính tiếp tục làm việc.
Có vẻ như Vũ Khả Hân cực kỳ tức giận với cách hành xử của tôi, cô ấy không nhịn được phải lên tiếng: “Vân Hạ, cô có thể cầu xin anh Đức anh ta thật sự rất thích cô đó, nếu không thì anh ta cũng sẽ không dùng cách này để bắt cô đi cầu xin anh ta đâu.”
Lời nói của Vũ Khả Hân làm ngón tay của tôi hơi dừng lại, tôi ngẩng đầu nhìn Vũ Khả Hân rồi nhàn nhạt nói: Khả Hân, tôi không yêu Phan Huỳnh Đức.” Nếu không yêu thì không thể cho bất kỳ ai một tia hy vọng “Vân Hạ à, Trần Thanh Vũ chết cũng được ba năm rồi đấy, chẳng lẽ cô muốn sống lẻ loi một mình suốt quãng đời còn lại ư?” “Trần Thanh Vũ vẫn chưa chết.” Tôi cắt ngang lời Vũ Khả Hân rồi nhìn cô ấy với vẻ cực kỳ chấp.
Vũ Khả Hân bị tôi cô ấy nhìn tôi đầy khó chịu: Hạ, cô cứ tra tấn bản thân mình như thế này, rồi sẽ có ngày cô suy sụp mất thôi.”
Suy sụp ư?
Nếu tôi suy mà có thể gặp lại Trần Thanh Vũ một lần nữa, vậy thì tôi sẽ không oán trách cũng sẽ không hối hận.
Sau một các cổ đông trong tập đoàn bắt đầu muốn rút lui, nhân viên cũng nháo nhào cả lên.
Đối mặt với tình trạng này, tôi chỉ có thể đến cầu xin tổng giám đốc của các công ty khác, mong rằng họ có thế đầu tư vào hạng mục về một làng giải trí mà tôi vừa vach ra.
Thế nhưng tôi đi đến đâu cũng bị người ta từ chối đến đó. Lúc tôi đang đau đầu thì thư ký của Bernice lại gọi điện cho tôi, bảo tôi lập tức tới Bình Minh.
Tôi mau chóng đến đó. Khi tôi xuất hiện, thư ký dẫn tôi đến văn phòng của ông ấy. Lúc tôi tới nơi, Bernice vẫn đang làm việc, tôi yên lặng đứng đó không quấy rầy ông ấy.
Tới tận hơn một tiếng sau, sau khi Bernice đã làm xong mọi việc, ông ấy thả bút máy trong tay xuống rồi chống cầm nói với tôi: “Tổng giảm đốc Nhi, tôi thấy phương án hôm trước cô vạch ra cũng khá thú vị. Bây giờ cô nói chi tiết hơn cho tôi nghe đi, để tôi sắp xếp” “Vâng” Tôi nghe thấy vậy, tinh thần cũng bắt đầu phấn chấn lên một chút. Tôi thuật lại cho Bernice ý tưởng của mình, Bernice cũng thấy có triển vọng.
Sau khi tôi nói xong, Bernice chống cảm nhìn tôi chăm chú: “Nghe nói đợt trước tổng giám đốc Nhi trở mặt với cậu Đức mới khiến công ty lâm vào khủng hoảng”
Tôi không ngờ Bernice sẽ hỏi tới chuyện này, tôi hơi ngây người ra, nhưng sau đó nhanh chóng lấy lại được tinh thần rồi lúng túng đáp: “Công ty trở nên như vậy là do tôi chưa làm tốt.” “Không, tổng giám đốc Nhi thực sự rất có năng lực, dù là quản lý hay thiết kế thi cô cũng đều làm rất tốt. Sở dĩ tôi đồng ý hợp tác với quý công ty cũng là vì tổng giám đốc Nhi rất giống vợ tôi.” Bernice nhìn tôi, đôi mắt anh ta thoáng lên hiện vẻ dịu dàng.
Tôi nhìn biểu cảm của Bernice rồi cũng không nói gì thêm. Nghe nói vợ của Bernice là một người phụ nữ mạnh mẽ, thế nhưng sau khi bệnh trở nặng thì bà ấy không còn xuất hiện trước mặt công chúng nữa. “Muốn tôi hợp tác với tập đoàn Aliba cũng được nhưng tôi có một điều kiện” Nét dịu dàng trên mặt Bernice bien mất, thay vào đó là một loại khí chất uy nghiêm, đàn áp người khác.
Tôi bị biểu cảm trên mặt Bernice tác động tới nên cũng bất giác nghiêm túc hơn. “Mời ông “Tôi muốn cử hành hôn lễ với vợ tôi một lần nữa. Về phần áo tôi muốn thiết kế, với điều kiện là cô phải làm vợ tôi hài lòng.”
Sau khi nghe Bernice nói thế, tôi nắm chặt tay kiên định nói: “Chủ tịch Bernice, xin ông yên tâm, tôi nhất định sẽ toàn lực thiết kế cho vợ ông một bộ váy cưới hoàn mỹ “Tôi tin tưởng năng lực của tổng giám đốc Nhi, vậy chiều nay chúng ta ký hợp đồng luôn đi.”
Bernice nói vậy khiến tôi thấy được một tia hy vọng đang bắt đầu le lói. Sau khi rời khỏi Bình Minh, tôi bèn nói tin tốt này cho Hội đồng quản trị.
Những người đó biết tôi đã thành công ký hợp đồng với Bình Minh thì mới yên tâm không định rút vốn đầu tư nữa. Buổi chiều hôm đó, sau khi ký hợp đồng được khoảng một giờ thì Bernice đã gửi tiền cho tập đoàn Aliba. Có phần tiền này của
Bernice, cuối cùng công ty đã có thể bắt đầu hoạt động.
Bởi vì gần đây mọi người rất bận rộn, vì sau khi giải quyết xong nguy cơ, tôi đã mời cả công ty đi ăn một bữa, coi như cho mọi người thư giãn một chút.
Tôi uống hơi nhiều, đi đứng cũng không vững, khi Vũ Khả Hân tới đón tôi thì tôi còn chẳng nhận ra cô ấy nữa. “Vân Hạ, cô chờ ở đây một chút, tôi lập tức đi lấy xe”
Vũ Khả Hân đỡ tôi, đặt tôi dựa vào vách tường rồi nói với tôi.
Tôi mơ màng gật gật đầu nhìn Vũ Khả Hân quay đi. tôi vừa mới ngáp một cái đã bị hai người đàn ông lôi đi. “Không ngờ hôm nay có thể gặp được một cô gái xinh đẹp như thế này.” “Nhin cô gái này mặc toàn hàng hiệu, chắc chắn là con gái nhà giàu. Ha ha, hôm nay chúng ta lời to rồi.” Hai giọng nói hạ lưu đáng khinh vang lên bên tại tôi.
Tôi nghe thấy hai giọng nói kia thì đôi mày chặt lại. “Cút.” Một người đan ông đang định sờ soạng tôi đã bị tôi đá vào dưới thắt lưng. Anh ta thét chói tai quát tôi đầy giận dữ. “Mẹ nó, cô dám đá tôi? Cô không muốn sống nữa à?”
Bọn họ năm lấy tóc tôi rồi mạnh mẽ đấy tôi ngã xuống đất, vì tôi uống rất nhiều rượu nên gần như đã có cảm giác hôn mê bất tinh
Cảm nhận được có người đang cởi quần áo của tôi, tôi trợn tròn mắt sờ soạng lung tung trên mặt đất thì tìm được một cục đá. Lúc tôi đang định đập nó vào tên đàn ông đang đè lên người tôi thì một bóng đen đã phóng lại đây nhanh như chớp, nắm lấy người đàn ông đang muốn kéo váy tôi xuống. Bóng đen kia dùng sức uốn chân lên, chỉ chốc lát đã vang lên tiếng gãy xương, tiếng động giòn tan vang vong trong hẻm nhỏ. “A.”
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!