Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Nụ Cười Em Là Độc Dược Với Anh - Huỳnh Bảo Nhi - Trần Thanh Vũ - Ngọc Hạ

Chương 336

Phan Huỳnh Bảo quay đầu, đôi mắt màu xanh lục kia hiện lên sự lạnh lẽo khiến người ta không rét mà run, anh ấy nhìn thẳng Trần Quân Phi, trào phúng nói: “Người phụ nữ của anh sao? Trần Quân Phi, anh coi cô ấy là con người từ khi nào vậy, anh sai vệ sĩ của mình cưỡng hiếp cô ấy, còn bản thân thì lại làm những chuyện không bằng cầm thú với cô ấy.

Nếu anh không phải là anh tôi, thì tôi đã đánh chết anh từ lâu rồi. Còn nữa, cô gái ngốc tên Hoàng Song Thư này vì quá thích anh, cho nên bị anh hành hạ tàn ác đến mức nào cũng chịu đựng mà không oán không hận, ngược lại cô ấy vẫn rất yêu anh nữa kìa.

Trần Quân Phi, nếu anh vẫn không bỏ cái tính độc địa coi người khác như rơm rác dưới chân còn mình thì thoải mái giẫm đạp lên ấy, thì anh hãy chờ cuộc sống cô độc suốt quãng đời còn lại của anh đi

. Trên thế giới này, sẽ không còn người phụ nữ nào giống Hoàng Song Thư nữa đầu, người ta toàn tâm toàn ý yêu anh, thậm chí là chấp nhận bị chà đạp chỉ để được anh chú ý đến đấy.”

Sau khi vứt ra mấy lời này, Phan Huỳnh Bảo ôm Hoàng Song Thư rời đi.

Dường như Trần Quân Phi đã bị những lời nói của Phan Huỳnh Bảo kích động đến bản thân anh, nhìn Phan Huỳnh Bảo bế Hoàng Song Thư rời khỏi, người anh như thể bị đóng băng, chỉ biết đứng bất động tại chỗ.

Anh ngơ ngẩn nhìn vũng máu đỏ tươi trên mặt đất, cơ thể thoáng chốc cứng đờ.

Hoàng Song Thư..

Khi cô bị anh ném cho mấy tay vệ sĩ chơi, đôi mắt xinh đẹp ấy lộ ra nét tuyệt vọng và thống khổ, ảnh mất ấy như muốn nói rằng cô chỉ muốn chết ngay lập tức. Nhưng mà, vì muốn chăm sóc cho em gái nên cô không chết, cô đã chọn cách nhẫn nhịn, chịu nhục để tiếp tục tồn tại, mặc dù bị anh đối xử chẳng khác gì một con vật, nhưng cô vẫn luôn cố gắng để được tới gần anh.

Mẹ nó chứ, cái này chính là tình yêu sao? “Bốp.” Huỳnh Bảo Nhi biết Hoàng Song Thư sấy thai là do quan hệ quả trớn với Trần Quân Phi, bà giận đến mức sắp ngất đến nơi, chỉ hận sao không thể ngăn thắng con trời đánh này lại được. Cho nên vừa nhìn thấy Trần Quân Phi đi tới, bà không nói năng gì mà nhanh chóng bước tới tát thẳng lên mặt con.

Trần Quân Phi âm thầm chịu đựng cơn tức giận của Huỳnh Bảo Nhi, anh nói với giọng khàn khàn: “Mẹ, cơ thể mẹ không khỏe, mẹ đừng giận nữa. Mẹ đừng giận? Quân Phi, con thật sự làm mẹ quả thất vọng rồi, sao con lại có thể làm ra những chuyện không bằng súc sinh ấy với Hoàng Song Thư hả? Con bé đã rất cố gắng để bảo vệ đứa trẻ này, cuối cùng vẫn bị con hại chết? Con có biết Song Thư khát khao sinh đứa bé này ra đến mức nào không hả? Bị con đối xử tàn độc như vậy mà con bé vẫn một lòng một dạ yêu con, Quân Phi, con thật sự… Huỳnh Bảo Nhi, anh nói rồi, em không nên nhọc lòng vì chuyện con cái.” Trần Thanh Vũ thấy Huỳnh Bảo Nhi nói đến mức thở hổn hển, ông lo lắng cơ thể bà sẽ xảy ra chuyện gì đó, nên lập tức tiến lên ôm lấy Huỳnh Bảo Nhi, dùng ánh mắt lạnh băng ấy nhìn Huỳnh Bảo Nhi nói.

Huỳnh Bảo Nhi dựa vào lồng ngực Trần Thanh Vũ, mệt mỏi nói: “Thắng con này, thật sự khiến em quá thất vọng. Mẹ, con xin lỗi, sau này con… con không dám nữa đâu.” Trần Quân Phi nghe ra sự thất vọng của mẹ dành cho mình qua từng câu từng chữ mà bà nói, anh căng thẳng nhìn mẹ, sợ hành vi của mình sẽ khiến sức khỏe của bà bị ảnh hưởng.

Huỳnh Bảo Nhi không muốn quan tâm đến đứa con trời đánh này nữa, như thể bà không muốn nhin mặt Trần Quân Phi nữa rồi.

Nhìn dảng vẻ này của Huỳnh Bảo Nhi, khuôn mặt đẹp trai của Trần Quân Phi hiện lên vẻ u ám, bàn tay siết chặt lại thành nám đấm. “Đứa trẻ đã mất rồi, tâm lý người bệnh chắc chắn sẽ bị kích động không ít đâu, mọi người hãy chăm sóc cô ấy cho tốt.” Sau khi đi từ phòng phẫu thuật ra, Lê Hoàng An nhìn Trần Thanh Vũ và những người có mặt ở đây nói.

Hốc mất Huỳnh Bảo Nhi ứng đó, nước mắt bắt đầu tràn ra, dáng vẻ của bà bây giờ trông rất khổ sở. “Chắc Song Thư đau lòng låm.”

Huỳnh Bảo Nhi dựa vào lồng ngực Trần Thanh Vũ, không kìm được mà bật khóc.

Trần Thanh Vũ ôm chặt lấy bà, ông hôn nhẹ lên cánh môi Huỳnh Bảo Nhi, nói: “Dù sao chuyện cũng đã xảy ra rồi, chúng ta không thể nào thay đổi được nữa, em đừng đau lòng quá. Huỳnh Bảo Nhi cắn môi, bà liếc mắt nhìn Trần Thanh Vũ một cái, cười khổ nói: “Chúng ta đi chăm sóc Song Thư đi, cô bé này thật sự khiến em rất đau lòng.”

Huỳnh Bảo Nhi và Trần Thanh Vũ cùng đi vào phòng bệnh của Hoàng Song Thư, cả Trần Quân Phi cũng đi theo sau bọn họ. Quần áo trên người Phan Huỳnh Bảo đang mặc dính đầy vệt máu tươi do vừa nãy anh ấy bề Hoàng Song Thư, nhưng mà Phan Huỳnh Báo lại không hề để ý đến vấn đề này.

Anh ấy sửa sang lại quần áo một chút, sau đó nâng cảm lên, ánh mắt sắc lạnh va chạm với ánh mắt lạnh lùng của Trần Quân Phi, nói: “Trần Quân Phi, giờ anh đã thành kẻ giết con mình rồi, cảm giác thế nào há? Cút.” Ánh mắt Trần Quân Phi hiện lên một tầng sương mù dày đặc, anh nhìn Phan Huỳnh Bảo, giận dữ hét lên. “Mất đi Hoàng Song Thư, liệu anh có thể tim được người phụ nữ ngốc nghếch nào khác toàn tâm toàn ý yêu anh như cô ấy hay không đây? Ngoài sự phú quý, tien nhiêu lám của ra thì anh còn cải gì khác không? Trần Quân Phi, nếu anh không có tiền tài thì anh nghĩ mấy cô người tình của anh sẽ đối đãi nhiệt tình với anh như vậy không? Anh nghĩ trong đám người đó có được người nào là thật lòng với anh không? Ô, đúng rồi, còn có cô gái tên Cẩm Tiên đó, cô ta cũng ngốc giống Hoàng Song Thư, lúc trước bị anh bắt phá thai, vậy mà bây giờ vẫn chấp nhận ở lại làm tình nhân của anh, giờ là lúc anh cần nghĩ kĩ lại xem, rốt cuộc bản thân anh cần gì và muốn cái gì đấy”

Phan Huỳnh Bảo lạnh nhạt liếc nhìn Trần Quân Phi một cái, sau đó rời khỏi bệnh viên.

Sắc mặt Trần Quân Phi bị vẻ âm u bao kín.

Anh nhìn ra ngoài cửa sổ, đôi tay đang ra sức siết chặt thành quyền.

Anh còn muốn cái gì? Nói thẳng là do anh ghen ghét thôi.

Anh ghen ghét với chính ba mẹ của mình, đối với mẹ anh, anh luôn có một thứ cảm giác biến thái muốn dựa dẫm, ỷ lại vào bà, nhưng mà… cảm giác này không phải… tình yêu, đúng không?

Anh chỉ nghĩ đơn giản là không muốn mẹ mình bị kẻ khác cướp mất thôi?

Hoàng Song Thư… mới là người cho anh biết, cảm giác thích một người là như thế nào…

Nhưng mà, anh đã làm tổn thương Hoàng Song Thư rồi, Anh lại tự tay giết chết chính đứa con của mình nữa. “Cậu chủ Phi, anh… lâu rồi anh chưa tới tìm em nha.” Cẩm Tiên biết tin Trần Quân Phi tới đây tìm mình, cô ta vui đến nỗi cười không ngậm được mồm.

Cô ta đứng trước gương trang điểm tỉ mỉ, sau khi thấy mình đã đẹp rồi, cô ta mới đi xuống lầu. Nhưng vừa xuống đã thấy nét mặt lạnh nhạt trông cực kỳ đáng sợ của Trần Quân Phi.

Cẩm Tiên chưa từng nhìn thấy nét mặt Trần Quân Phi đáng sợ như vậy bao giờ.

Cô ta dùng sức nắm chặt tay, cẩn thận tới gần Trần Quân Phi, vươn tay muốn cởi cà vạt trên người anh ra, nhưng lại bị Trần Quân Phi ẩn lên sofa. “Câu chủ Phi… anh muốn sao? Giờ em sẽ đi tháo trang sức ngay đây” Bị Trần Quân Phi đè dưới thân, Cẩm Tiên cứ nghĩ anh đang muốn thân thể của cô ta, nên kích động nói.

Đã mấy tháng nay Trần Quân Phi không có tới đây tìm cô ta rồi, Cẩm Tiên cũng không dám mở miệng hỏi anh điều gì, bởi vì cô ta biết Trần Quân Phi ghét nhất là loại phụ nữ nhiều chuyện.

Cô ta cũng không dám hỏi có phải Trân Quân Phi đã có người phụ nữ khác hay không, bởi vì từ trước đến nay bên cạnh Trần Quân Phi cũng đâu có thiếu phụ nữ bao giờ. Cho nên cô ta chỉ có thể ở yên trong biệt thự, kiên nhẫn đợi đến ngày Trần Quân Phi nhớ đến cô ta, sau đó anh sẽ chủ động đến tìm cô ta ngay thôi. “Cô thích tôi ở điểm nào?” Trần Quân Phi nheo mắt, đưa tay ra nằm chặt cằm Cẩm Tiên, âm trầm nhìn cô ta hỏi.

Cẩm Tiên nhìn Trần Quân Phi, lắp bắp nói: “Em… chỉ cần là cậu chủ Phi là em thích. Ha, nếu tôi không có thân phận này, không có gương mặt này, liệu cô còn thích tôi được không?” Tay Trần Quân Phi bóp mạnh cảm Cẩm Tiên.

Cẩm Tiên không hiểu rốt cuộc Trận Quân Phi bị cái gì, nhìn bộ dạng này của Trần Quân Phi, không hiểu sao cô ta cảm thấy có hơi sợ hãi. “Dù cậu chủ Phi có biến thành như thế nào đi nữa, em vẫn sẽ… thích anh.” Cẩm Tiên e then ngượng ngùng nhìn Trần Quân Phi, cô ta đang định cởi cúc áo anh ra, bỗng nhiên bị Trần Quân Phi tát cái bốp vào mặt cô. Do không lường trước được chuyện này nên cô ta không có chút phòng ngự nào, cả người lập tức ngã ngửa trên nền đất. “Cậu chủ Phi.” Cẩm Tiên sợ hãi mở to hai mắt ra nhìn, đụng phải ảnh mắt hung ác nham hiểm của Trần Quân Phi đang chăm chú nhìn mình, cô ta sợ tới mức toàn thân run lẩy bẩy. “Cô cầm lấy số tiền này đi, sau đó thì rời khỏi đây.” Trần Quân Phi bực bội gãi gãi tóc, lạnh lùng nhìn Cẩm Tiên nói. Cẩm Tiên ngây ngốc ngoi li trên mặt đất tấm thẻ ngân hàng, cô ta nhặt lên xem, là một tẩm thẻ ghi hạn mức hai tỷ. Nói thật, từ khi Cẩm Tiên ở bên cạnh Trần Quân Phi, cô ta không phải lo lắng bất cứ vấn đề gì, Trần Quân Phi đối đãi với tình nhân rất hào phóng, hơn nữa biệt thự này cũng là Trần Quân Phi mua cho cô ta. “Sau này, tôi không cần cô nữa, cái biệt thự này là tôi mua cho cô, nếu thích thì cô có thể tiếp tục ở lại đây, còn nếu không thì bản đi.”

Trần Quân Phi lạnh nhạt liếc mắt nhìn Cẩm Tiên một cái, sau đó anh đứng dậy bước về phía cửa.

Cẩm Tiên nhìn dáng vẻ lãnh khốc vô tình này của Trần Quân Phi, cô ta hoàn toàn không hiểu bản thân đã làm cái gì mà lại khiến Trần Quân Phi nói không cần cô ta nữa.

Hốc mắt cô ta ửng đỏ, gọi tên Trần Quân Phi nói: “Cậu chủ Phi, em không cần, em không cần gì hết, em chỉ muốn… Cẩm Tiên, tôi là một người rất tệ bạc.”

Đây là lần đầu tiên Trần Quân Phi nói chuyện với Cẩm Tiên một cách nhẹ nhàng bình tĩnh như vậy.

Trước đây, mỗi lần Trần Quân Phi tới đây chủ yếu là vì muốn tìm cô ta để phát tiết nhu cầu tâm lý. Mỗi lần phát tiết xong, anh sẽ vứt cô ta chẳng khác gì vứt đồng rác.

Thái độ bình lặng nhẹ nhàng nói chuyện với Cẩm Tiên lúc này, trước giờ hầu như chưa từng có. Cẩm Tiên giật nảy mình nhìn Trần Quân Phi, bàn tay dùng sức siết chặt, cô ta lắc đầu nói: “Không, em không cảm thấy cậu chủ Phi tệ tí nào, em thật sự rất thích cậu chủ mà.”

Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận