Chương 516
“Được.” Lê Hoàng An thấy Trần Quân Phi đã thật sự mệt rồi nên cũng không tiếp tục làm phiền anh nữa. Anh ta đứng dậy rồi đi ra ngoài cùng với Phan Huỳnh Bào.
Lúc hai người đi ra khỏi phòng của Trần Quân xuống dưới lầu thì nhìn thấy Lâm Thanh Tùng đang chơi đùa cùng với bé con ở bên trong phòng khách.
Lâm Thanh Tùng và Lê Châu Sa ngồi cùng với nhau, dáng vẻ hai người họ chơi đùa cùng với thằng bé giống hệt như một đôi vợ chồng. Sau khi Lê Hoàng An nhìn thấy cảnh tượng đó, đáy mắt xoẹt qua một tia bỡn cợt nhàn nhạt, anh ta quay đầu nhìn Phan Huỳnh Bảo ở phía sau lưng một cái rồi lười nhất đi xuống dưới lầu.
bé càng ngày càng mau ăn chóng lớn Lê Hoàng An đi xuống khiến cho Lê Châu Sa giật thót lên.
Cô ấy nhìn Phan Huỳnh Bảo ở phía sau lưng Lê Hoàng An nhàn nhạt nói: “Ừm, lần trước thật sự là phải cảm ơn anh
Lê Hoàng An lạc lác đầu, nói: “Không cần nói lờicảm ơn với tôi. Chẳng phải tôi đã nói rồi hay sao? Chúng ta đều được coi như là người một nhà, nói cảm ơn thì có hơi xa lạ quá đấy”
Nghe thấy Lê Hoàng An nói như thế, ánh mắt Lê Châu Sa thâm trầm nhìn Phan Huỳnh Bảo một cái rồi bình thàn hỏi: “Bạn của anh tên là gì?”
“Ỏ, cậu ấy tên là OJ. Cô cứ gọi OJ là được rồi.”
“Đây là cái tên gì thế này?” Lê Châu Sa nhăn nhỏ hết cả mặt nhìn Lê Hoàng An, dường như cô ấy cảm thấy tên của Phan Huỳnh Bảo có hơi qua loa chút xíu.
Lê Hoàng An khẽ cười nói: “Chính là tiếng Anh đó. Nghe hay lắm đúng không? Cậu ấy không phải là người ở chỗ chúng ta.”
“Vậy à?” Ánh mắt Lê Châu Sa nhìn Phan Huỳnh Bảo một cách sâu xa, cô ấy cũng chẳng nói gì thêm. Chi là khi cười lên, trên khuôn mặt mang theo một loại biểu cảm kì lạ khiến cho người khác phải nghĩ ngợi.
“Đúng rồi, tổng giám đốc Thanh Tùng định khi
nào thì cưới Lê Châu Sa thế?” Lê Hoàng An hớn hở
ngồi lên một phía của ghế sô pha, dáng vẻ ung dung chống cắm nhìn Lâm Thanh Tùng. Tình cảm của Lâm Thanh Tùng dành cho Lê Châu Sa, chi e rằng không một ai là không biết rõ cả. Hiện
giờ Lê Hoàng An hồi ra câu hỏi này cũng không thể nóilà có sự thất lễ được, thế nhưng có thể nhận thấy rõ bầu không khí của khắp căn phòng khách bởi vì lời nói của Lê Hoàng An mà trở nên yên tĩnh hẳn đi. Ngoại trừ tiếng bị ba bị bộ của bé con ra thì chẳng còn bất kỳ một âm thanh nào khác.
Lâm Thanh Tùng sợ rằng Lê Châu Sa sẽ cảm thấy khó chịu, trên gương mặt nghiêm nghị mang theo một nụ cười khổ nhàn nhạt. Vào lúc đang định cất lời giải thích thì Lê Châu Sa đã nắm lấy tay của Lâm Thanh Tùng, cô ấy hé cánh môi nói: “Sắp rồi.”
Lần này, tất cả mọi người đều trở nên cứng đờ. Lê Hoàng An há hốc mồm, vẻ mặt không thể tin nổi nhìn Lê Châu Sa. Thật ra anh ta chỉ là nói đùa mà thôi, muốn cho cái tên Phan Huỳnh Bảo ở đằng sau cuống lên. Không ngờ rằng Lê Châu Sa lại thừa nhận?
Còn đôi mắt của Phan Huỳnh Bảo lại hiện lên một tảng tia sáng ảm đạm tối tăm, tay trái siết chặt thành nám dám.
Tâm trạng của Lâm Thanh Tùng có thể nói là vô cùng kích động. Anh ấy vẫn luôn bày tỏ tình cảm của mình với Lê Châu Sa. Nhưng mà bởi vì trong tim của Lê Châu Sa cứ mãi nghĩ đến Phan Huỳnh Bảo, căn bàn là không để cho Lâm Thanh Tùng có một cơ hội nào. Bảy giờ Lê Châu Sa lại nói rằng sắp rồi, có phải điều này mang ý nghĩa là Lê Châu Sa đã có ý định buông bỏPhan Huỳnh Bảo và chấp nhận anh ấy rồi hay không?
“Lê Châu Sa ” Đôi môi mòng của Lâm Thanh Tùng khẽ động đậy, giọng nói trầm thấp dễ nghe mang theo vài phần run rẩy gọi tên Lê Châu Sa.
Lê Châu Sa nhìn sâu vào đôi mắt của Lâm Thanh Tùng, cười nhàn nhạt nói: “Cũng đã đến lúc em nên quên đi Phan Huỳnh Bảo rồi. Thật ra em nên từ bỏ sớm hơn, chẳng phải sao? Phan Huỳnh Bảo đã chết rồi nhưng mà em lại cứ mãi chìm đắm trong thế giới của chính mình, không bằng lòng thừa nhận cái chết của Phan Huỳnh Bảo”
Trong lúc Lê Châu Sa đang nói những lời này, ảnh mắt khẽ nhìn về phía Phan Huỳnh Bảo đang ngồi ở bên cạnh Lê Hoàng An.
“Lê Châu Sa, anh có thể đợi em. Cho dù trong lòng em cứ mãi chỉ có Phan Huỳnh Bảo thì anh cũng sẽ chẳng để bụng một chút nào đâu, bất luận phải đợi em bao lâu thì anh cũng sẽ không để tâm.” Lâm Thanh Tùng nhìn Lê Châu Sa, giọng nói trầm trầm và kiên định.
Trong lồng ngực Lê Châu Sa hiện lên một cơn áy náy. Cô ấy thật sự xấu xa quá, ấy thế mà lại lợi dụng một người đàn ông yêu cô ấy sâu đậm như thế này, cô ấy chắc chắn sẽ bị trời phát mà thôi,“Lâm Thanh Tùng.” Lê Châu Sa nhìn Lâm Thanh Tùng, đột nhiên không muốn nói tiếp nữa. Làm tổn thương và lừa dối một người đàn ông yêu
cô ấy đến như vậy bằng cách này, tận đáy lòng Lê
Châu Sa có chút không nỡ.
“Anh sẽ mãi luôn chờ đợi em.” Lâm Thanh Tùng nắm lấy tay của Lê Châu Sa, biểu cảm vô cùng thâm tình.
Vốn dĩ tính cách của Lâm Thanh Tùng khá lạnh lùng, nhưng khi đối diện với Lê Châu Sa lại vô cùng dịu dàng.
Bỗng nhiên tâm trạng của Lê Châu Sa có vài phần phức tạp khó hiểu.
Lê Hoàng An ngồi ở một bên cười híp mắt nói: “Chúc mừng hai người, tôi còn có chút việc nên phải rồi đi.”
Ở lại thêm nữa thì Lê Hoàng An cảm thấy anh ta sắp bị Phan Huỳnh Bảo nuốt sống luôn rồi.
Lê Châu Sa gật gật đầu, đưa mắt tiền Lê Hoàng An đứng dậy. Lúc ánh mắt rơi vào trên người của Phan Huỳnh Bảo, đôi bàn tay đang ôm đứa bé của Lê Châu sa bằng nhiên siết chặt.
Phan Huỳnh Bảo của đầu đi theo sau lưng Lê Hoàng An, chẳng hệ dừng lại giống như những lời màlúc nãy Lê Châu Sa đã nói với Lâm Thanh Tùng căn bản chẳng hề có bất kì sự ảnh hưởng nào đối với Phan Huỳnh Bảo cả.
Lê Châu Sa gắt gao cắn chặt đôi môi, cô ấy nhìn bóng lưng của Phan Huỳnh Bảo, trong lòng nôn nao và buồn bã.
“Lê Châu Sa, em thật sự bằng lòng ở bên anh sao?” Lâm Thanh Tùng chẳng hề chú ý đến biểu cảm kì lạ của Lê Châu Sa. Tư duy của anh ấy đã bị lời nói lúc nãy của Lê Châu Sa giam cầm rồi. Trong lòng anh ấy chỉ có một suy nghĩ duy nhất đó chính là nói cho Lê Châu Sa biết rằng anh ấy sẽ đối xử tốt với cô đến suốt cả cuộc đời, đề cho Lê Châu Sa có thể yên tâm, để cho Lê Châu Sa có thể trở thành vợ của anh ấy.
“Em bằng lòng” Lê Châu Sa lấy lại tinh thần, quay đầu nhìn gương mặt lạnh lùng khôi ngô của Lâm Thanh Tùng rồi chậm rãi gật đầu.
Nhìn thấy Lê Châu Sa gật đầu, Lâm Thanh Tùng kích động đến nỗi không có cách nào hình dung nổi tâm trạng lúc này của anh ấy.
Anh ấy vươn tay ra ôm chặt lấy cơ thể của Lê Châu Sa, nói với cô ấy: “Anh sẽ đối xử tốt với em, Lê Châu Sa, anh nhất định sẽ đối xử tốt với em.”
Tâm nguyên cả đời này của anh ấy chính là muốnLê Châu Sa trở mình vợ của mình. Trước đây bởi vì biết được Lê Châu Sa có người mình yêu, tâm trạng của Lâm Thanh Tùng rất lạc lõng. Nhưng mà anh ấy vẫn chúc phúc cho Lê Châu Sa, chỉ cần Lê Châu Sa cảm thấy hạnh phúc là được.
Bây giờ Phan Huỳnh Bảo đã không còn nữa, anh ấy muốn trở thành chỗ dựa của Lê Châu Sa. Cho dù trong tim của Lê Châu Sa chỉ có Phan Huỳnh Bảo, cho dù Lê Châu Sa đã sinh một đứa con cho Phan Huỳnh Bảo thì Lâm Thanh Tùng cũng chẳng hề oán trách và hối hận.
Lê Châu Sa tựa vào trong lồng ngực của Lâm Thanh Tùng, nước mắt lăn cuồn cuộn bên trong hốc mắt.
Cô ấy nghĩ cô ấy thật sự là một người phụ nữ xấu xa, không đáng để cho bất cứ ai thích mình cả.
Để ép buộc Phan Huỳnh Bảo, cô ấy đã làm tổn thương một người đàn ông tốt với mình đến như thế này. Sau này, cô ấy chắc chắn sẽ phải chịu báo ứng thôi nhỉ? Chắc chắn là sẽ như vậy…
“Lúc nãy trên đường, anh cứ mãi chẳng nói một lời nào cả. Đứng có nói với tôi là anh thật sự chẳng để tâm chút nào về chuyện của Lê Châu Sa và Lâm Thanh Tùng nhé.” Bên trong xe, Lê Hoàng An chống cầmnghiêng đầu nhìn Phan Huỳnh Bảo ở bên cạnh một cái, vẻ mặt gian xào nói với anh ấy.
Sắc mặt Phan Huỳnh Bảo u ám nhìn Lê Hoàng An ánh mắt hiện lên một tia sáng âm u quỷ dị.
Bị Phan Huỳnh Bảo dùng ánh mắt này nhìn, Lê Hoàng An cười mỉa một tiếng rồi nói lầm bầm với Phan Huỳnh Bảo: “Tôi nói này, anh tức giận thì cứ tức giận đi, mắc gì phải giả vờ như vậy chứ? Bây giờ biết đường hối hận rồi chứ gì? Tôi đã nói với anh từ trước rồi, bây giờ anh với Lê Châu Sa nhận nhau vẫn chưa muộn”
“Im miệng cho tôi, Lê Hoàng An.” Phan Huỳnh Bảo trầm mặc xuống, ánh mắt hiện lên khí lạnh âm u.
Lê Hoàng An không nhịn được sở cắm, liếc nhìn Phan Huỳnh Bảo một cái rồi bất đắc dĩ lắc đầu nói: “Tôi nói này, rốt cuộc là anh muốn như thế nào? Không lẽ anh thật sự muốn trơ mắt nhìn Lê Châu Sa cưới Lâm Thanh Tùng đó sao?”
“Chuyện của tôi không liên quan gì đến cậu hết, sau này cậu mà còn nói những lời này nữa thì tôi cho cậu biết tay đấy.” Phan Huỳnh Bảo lạnh lùng nhìn Lê Hoàng An một cái, đáy mắt không mang theo một chút cảm xúc nào.
Nghe thấy Phan Huỳnh Bảo nói ra những lời này bóng chốc Lê Hoàng An cảm thấy bản thân mìnhmuốn có bao nhiêu uất ức thì liền có bấy nhiêu. Anh ta
dày công lo lắng đến như thế, rốt cuộc là vì ai cơ chứ? Nhìn Phan Huỳnh Bảo mà xem, căn bản là chẳng có một chút gì gọi là cảm kích cả. Không cảm kích thì
thôi đi, còn dùng cái thái độ ác liệt này nữa.
“Anh cứ tiếp tục chui đầu vào chỗ chết như thế này đi, dù sao thì anh cứ lề mà lề mề như vậy thì sớm muộn gì Lê Châu Sa cũng trở thành vợ nhà người ta mà thôi.” Lê Hoàng An không sợ chết hừ lạnh một tiếng với Phan Huỳnh Bảo.
Gương mặt anh tuần của Phan nh Bảo căng chặt đến cùng cực, đôi mắt xanh biết nhìn ra bên ngoài cửa sổ ẩn chứa vẻ u ám quỷ dị.
Nhìn Phan Huỳnh Bảo toát ra dáng vẻ cổ quái bức người như thế, khí lạnh kinh người trên cơ thể của người đàn ông quả thật có chút đáng sợ. Lê Hoàng An co rúm cổ lại, chẳng nói gì thêm nữa.
Lúc về đến chỗ ở, Đinh Ngọc Diệu đang ngồi ở bàn ăn đợi Phan Huỳnh Bảo và Lê Hoàng An.
Sau khi nghe thấy tiếng động cơ xe, trên gương mặt nhỏ nhắn của Đinh Ngọc Diệu tràn ngập niềm vui. Cô ta lập tức nhào ra từ bên trong phòng ăn, chạy đến phòng khách đứng đợi Phản Huỳnh Bảo và Lê Hoàng An.”Huỳnh Bảo, hai anh về rồi à. Đó ăn đã nguôi hết rồi, để em hâm nóng lại cho các anh “Chẳng phải chúng tôi đã nói là hôm nay không ăn
cơm ở dây sao?” Lê Hoàng An khí nhưởng máy nhìn
Đinh Ngọc Diệu rồi nói,
Trên gương mặt nhỏ của Đinh Ngọc Diệu mang theo một tia sáng ảm đạm. Cô ta giống như là một đứa trẻ phạm lỗi vậy, níu lấy góc áo trên người mình.
Nhìn thấy Đinh Ngọc Diệu lộ ra vẻ mặt tủi thân
như thế, Lê Hoàng An đau đầu nói: “Được rồi, coi như tôi chưa nói gì đi, nhưng mà chúng tôi đã ăn rồi.”
“Huỳnh Bảo, hôm nay em có nấu cho anh một nổi canh gà để bồi bổ cơ thể. Anh không muốn ăn một
chút sao?” Đinh Ngọc Diệu ngẩng đầu lên, cần thận
dễ dặt nhìn Phan Huỳnh Bảo
Phan Huỳnh Bảo nhìn chằm chằm vào Đinh Ngọc Diệu. Tình cảm của Đinh Ngọc Diệu dành cho anh ấy rõ rệt đến như thế, nếu như Phan Huỳnh Bảo không nhận thấy thì thật sự là quá ngu ngốc.
Anh ấy lắc lắc đầu, sắc mặt mang theo vài phản nhấn nhạt và lãnh đạm: “Không cần đâu, anh đã ăn nó rồi. Những món ăn đó, em kêu người làm ăn hết đi.”
“Đố ăn có thể để cho người làm ăn hết, vậy, vậy còn cánh gà thì sao? Huỳnh Bảo, những món đó là emvì anh mà đích thân nấu đấy, anh không muốn ăn hay sao?”
Lời nói của Phan Huỳnh Bảo khiến cho trái tim của Đình Ngọc Diệu bất chợt run lên, cô ta tủi thân đáng thương nhìn Phan Huỳnh Bảo một cái rồi nhỏ giọng nói.
Khuôn mặt Phan Huỳnh Bảo căng cứng, anh ấy nhìn chằm chằm vào Đinh Ngọc Diệu, sắc mặt thờ ở nói: “Đinh Ngọc Diệu, anh đã nói rồi. Anh sẽ không ăn.”
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!