Khuôn mặt thanh tú của cô cách rất gần, trong lời nói còn có mùi nho ngọt ngào, chắc là do lúc nãy cô uống nước trái cây ở nhà ăn.
Yết hầu Doãn Mặc chậm rãi trượt hai lần, ánh mắt rơi trên môi cô, thanh âm trở nên khàn khàn: "Gấp gáp vậy sao?"
Mộ Dữu vốn dĩ chỉ nói lảng sang chuyện khác, không muốn anh hỏi cô tại sao tối hôm qua lại qua loa lấy lệ khi anh gọi điện, cô thực sự không có ý muốn anh hôn cô.
Nhưng khi bị Doãn Mặc hỏi ngược lại, cô cảm thấy hơi xấu hổ.
Nhưng lời là tự mình nói, bây giờ Mộ Dữu cũng không thể phủ nhận.
Cô dừng lại, bình tĩnh đẩy người đàn ông ra, bình tĩnh nói: "Nếu anh không muốn hôn, vậy thì quên đi."
Cô nói xong liền làm bộ muốn rời đi.
Một giây sau, cổ tay cô bị Doãn Mặc nắm lấy, hơi dùng sức liền bị kéo trở về.
Anh sải bước về phía trước, tiến lại gần hai bước, đẩy Mộ Dữu chống vào dưới gốc cây long não.
Lưng đụng vào thân cây, khiến cành cây trên đầu khẽ rung lên, ngay cả tim của Mộ Dữu cũng đập loạn nhịp: "Anh muốn làm gì?"
Một cơn gió nhẹ thổi qua, lá cây xào xạc, một sợi tóc trên trán Mộ Dữu bay lên, mơn trớn làn da mỏng manh, mang đến cảm giác ngứa ngáy, giống như bị thứ gì đó nhẹ nhàng gãi.
Doãn Mặc hơi hơi nghiêng người, khuôn mặt âm trầm lại gần hơn một chút, dưới ánh đèn lờ mờ, con ngươi thâm thúy thâm trầm như mực, còn tản ra hắc ám nồng đậm.
Anh nhìn cô chăm chú, đôi môi mỏng gợi cảm hơi hé mở: "Chuyện tối qua anh thật sự có chút ghen, không phải em muốn hôn sao, vừa lúc anh cũng muốn."
Giọng nói có chút trầm đục, nhưng cũng rất êm tai, đánh trúng tâm can Mộ Dữu, "Nhưng hôn thôi vẫn chưa đủ đâu, thật ra ngoài hôn em còn muốn làm chuyện khác."
Yết hầu anh chậm rãi trượt xuống, đôi môi càng kề sát cô hơn, chẳng mấy chốc đã gần trong gang tấc, anh chuẩn bị hôn cô.
Tim Mộ Dữu run lên, thuận thế nhắm hai mắt.
Không biết qua bao lâu, nhưng nụ hôn mong đợi đã không đến, cô chỉ cảm thấy hơi thở nặng nề quấn quanh chóp mũi.
Cô mở mắt ra, lại nghe thấy anh chậm rãi nói, giọng nói khàn khàn: "Nếu đêm nay không thể làm gì khác, em có thể chủ động, tự mình tới hôn anh được không?"
Anh dừng lại rất gần đôi môi anh đào của cô, chờ đợi cô tự mình dâng tới.
Mộ Dữu dường như bị giọng nói của anh mê hoặc, thần xui quỷ khiến, cô thực sự tiến về phía trước.
Ngay sau đó, môi cô bị anh dùng sức hôn, Doãn Mặc cảm nhận được vị ngọt của nước nho giữa răng môi cô.
Anh tấn công càng ngày càng mãnh liệt, đầu lưỡi Mộ Dữu tê dại vì bị mút, mi tâm giật giật, vừa định đẩy anh ra, đột nhiên cảm thấy một luồng sáng trắng chói mắt.
Cô còn chưa kịp định thần lại, Doãn Mặc đã phản ứng trước một bước, ôm lấy cô xoay người, che chắn cho cô.
Người đàn ông nhìn chằm chằm về hướng nguồn sáng, đôi mắt anh sắc bén, quai hàm lập tức kéo căng.
Mộ Dữu kinh ngạc thò đầu nhìn, cách đó không xa có tiếng bước chân chạy, càng lúc càng xa.
Có lẽ là bị ánh mắt của Doãn Mặc dọa đến hai chân như nhũn ra, bước chân chạy trốn của hắn có chút loạng choạng.
Tại sao cô lại quên mất bây giờ cô đang ở trường, các bạn học chắc chắn đang tò mò về những chuyện Doãn Mặc đã làm hôm nay.
Anh còn ngang nhiên kéo cô vào rừng cây khiến ai cũng phải tò mò hơn!
Vừa mới rồi hẳn là có bạn học theo tới chụp ảnh, mở đèn flash.
Bây giờ thì hay rồi, hôn nhau bị người ta chụp ảnh, không biết vừa rồi Doãn Mặc cản một chút có tác dụng không.
Mộ Dữu có chút xấu hổ, đẩy anh: "Tại anh hết đấy!"
Doãn Mặc cười nắm lấy tay cô, áp vào ngực anh: "Em sợ cái gì? Chụp lén bị phát hiện, bây giờ người phải sợ là người kia mới đúng."
Mộ Dữu cẩn thận suy nghĩ, vừa rồi bị Doãn Mặc lườm cháy mặt.
Lúc bạn học kia bỏ chạy, có vẻ rất sợ hãi.
"Vậy cũng tại anh hết!" Mộ Dữu vẫn không hài lòng, bị người khác nhìn thấy hôn nhau thì ai vui vẻ nổi, nếu bị loan tin truyền miệng khắp nơi thì sao đây?
Mà trong khu rừng này, có thể không chỉ có bạn học vừa rồi mà còn có người không bật đèn flash, chưa bị hai người bọn họ phát hiện.
Thấy cô còn không vui, Doãn Mặc cúi người cười: "Vậy lại hôn một lát, coi như xin lỗi em nhé?"
Đồng tử của Mộ Dữu đột nhiên giãn ra, cô nhìn anh không nói nên lời.
Vẫn muốn tiếp tục?
Ai vui lòng chấp nhận xin lỗi kiểu vậy hả.
Cô chưa kịp nói gì thì điện thoại của Doãn Mặc reo lên.
Anh móc trong túi ra, là thư ký Trịnh gọi tới.
Doãn Mặc nghe máy, giọng nói của Trịnh Lâm truyền đến: "Doãn tổng, đến lúc phải đến sân bay rồi ạ."
"Biết rồi." Anh nhàn nhạt đáp lại, đầu ngón tay gõ nhẹ vào nút màu đỏ cúp máy.
Anh phải đi, Mộ Dữu đột nhiên không có tâm trạng náo loạn với anh, trong lòng cô nảy sinh cảm giác không nỡ, thậm chí còn có cảm giác mất mát không thể giải thích được.
Nếu hôm nay anh không đến, hai người không gặp nhau, có lẽ cô cũng sẽ không như vậy.
"Anh phải đi bao lâu?"
Doãn Mặc trầm ngâm một lát: "Sẽ nhanh thôi."
Không nói thời gian cụ thể, khả năng là thật lâu.
Mộ Dữu không nói gì gật gật đầu, "Em biết rồi."
Doãn Mặc dùng đầu ngón tay giúp cô vén lại mái tóc bị gió thổi tung: "Mấy ngày nữa không được gặp nhau, khi anh gọi điện thoại, em nhớ trả lời cẩn thận, đừng lấy lệ với anh."
"... Em không lấy lệ với anh." Mộ Dữu mím môi dưới, "Tài xế ở đâu vậy, em tiễn anh ra xe."
Doãn Mặc đồng ý, dắt tay cô, cả hai cùng nhau bước ra khỏi rừng cây.
Bên ngoài khu rừng là con đường trong khuôn viên yên tĩnh với những chiếc ghế dài dưới ánh đèn đường.
Nơi này, cả trong lẫn ngoài rừng, thường là thánh địa hẹn hò của những cặp đôi yêu nhau, trước đây Mộ Dữu với bạn cùng phòng đi qua đây, cũng thường xuyên nhìn thấy các cặp đôi hôn nhau.
Sau khi tự an ủi như vậy, Mộ Dữu cảm thấy những gì cô và Doãn Mặc làm vừa rồi thực sự chẳng là gì cả.
Chẳng phải chỉ là hôn thôi sao, quá là bình thường!
Tài xế đã đến cổng trường, cách đó không xa, hai người nắm tay nhau đi về phía đó.
May mắn bên ngoài đã tối, ánh sáng lờ mờ nên Mộ Dữu không thể nhìn thấy biểu cảm của các bạn học tới lui.
Nếu không nhìn thấy, cô sẽ giả vờ như không ai chú ý đến hai người họ.
Nghĩ tới điều gì, Mộ Dữu nói: "Tối nay anh còn chưa ăn cơm đâu đấy."
Vừa rồi trong nhà ăn, anh không động đũa, "Người luôn bận rộn công việc như anh, nhất định là thường xuyên quên ăn, hơn nữa còn có chút bệnh dạ dày, anh tới sân bay nhớ ăn cơm tối nhé, nếu không đợi đến bữa sau không biết anh phải nhịn đói bao lâu nữa."
"Được." Doãn Mặc mỉm cười, "Lát nữa anh gửi ảnh chụp bữa tối cho em."
Mộ Dữu gật đầu, lúc này mới yên tâm hơn chút.
Hai người đang đi tới, một người đi xe đạp công cộng hướng về bên này, thỉnh thoảng chuyển ánh mắt nhìn Mộ Dữu và Doãn Mặc.
Lúc sắp đi ngang qua, chân người đàn ông chạm đất, ông ta vịn chắc tay lái dừng lại, không chắc chắn gọi: "Doãn Mặc?"
Doãn Mặc đang nói chuyện với Mộ Dữu, không chú ý tới bên này, khi nghe thấy âm thanh, anh quay lại, thấy Hoắc Liên, viện trưởng khoa tài chính.
Doãn Mặc đi tới, lễ phép gật đầu: "Giáo sư Hoắc."
Hoắc Liên đẩy chiếc kính trên sống mũi, cười nói:: "Đúng thật là em này, đêm hôm khuya khoắt thầy hoa mắt nhìn không rõ, đứng cách xa mơ hồ trông giống giống, nhưng thầy không dám chắc."
Hoắc Liên nói, ánh mắt liếc nhìn đôi bàn tay đan vào nhau của Doãn Mặc và Mộ Dữu.
Như bị ánh mắt đó làm bỏng rát, Mộ Dữu nhất thời rút tay lại, giấu ra sau lưng, chột dạ cúi mặt xuống đất.
Hoắc Liên quen Doãn Mặc nên lúc này không nhịn được trêu đùa: "Đây không phải là hoa khôi của đại học A chúng ta sao? Nghe nói thư mời tham dự lễ kỷ niệm ngày thành lập trường năm nay là do em tự tay vẽ. Thầy Cận các em gặp ai cũng khoe, nói rằng mình có cô trợ lý sinh viên rất có năng lực."
Mộ Dữu hơi xấu hổ, cười với viện trưởng Hoắc: "Thầy Cận nói quá rồi ạ."
"Thầy xem thư mời rồi, quả thật vẽ rất đẹp. Phong cách truyện tranh rất mới lạ." Hoắc Liên nói, nhìn Doãn Mặc, "Khi nào có thời gian thì đến chỗ thầy nhé, sư mẫu của em mấy hôm trước còn lải nhải nói lâu lắm rồi không gặp em đấy."
Dừng một chút, ông lại nhìn Mộ Dữu, "Đưa cả hoa khôi nhà em đi cùng nhé, sư mẫu em mà gặp chắc chắn rất vui mừng đấy."
Mộ Dữu vì câu nói "Hoa khôi nhà em" của viện trưởng Hoắc mà mặt đỏ bừng.
Ngược lại, Doãn Mặc trông rất thong dong, nói với viện trưởng Hoắc: "Vâng, chờ có thời gian em sẽ đến thăm thầy và sư mẫu ạ."
Anh nhìn đồng hồ, áy náy nói: "Giáo sư Hoắc, lát nữa em phải lên máy bay, thầy trò mình hẹn lần sau gặp mặt nói chuyện nhé ạ."
Hoắc Liên vội vàng xua tay: "Vậy em nhanh lên, chúng ta nói chuyện lúc nào cũng được mà."
Ông đạp xe đạp công cộng rời đi trước.
Trông thấy viện trưởng Hoắc đi xa, Mộ Dữu mới cùng Doãn Mặc tiếp tục đi về phía cổng trường.
Doãn Mặc cười tản mạn: "Hoa khôi nhà chúng ta thật lợi hại nha, viện trưởng Hoắc khoa tài chính cũng biết em."
"Em thường xuyên trực ban trong văn phòng của thầy Cận, thi thoảng viện trưởng Hoắc đến tìm thầy Cận nói chuyện, tự nhiên sẽ gặp em, đi đi lại lại nhiều nên chắc thấy em quen mắt." Mộ Dữu nói xong, đột nhiên nhớ ra câu anh vừa nói, khuôn mặt cô nóng bừng, vặn lại, "Ai là hoa khôi nhà anh?"
"Tại sao không?" Doãn Mặc nắm chặt tay cô, "Từ trong ra ngoài, em đều là của anh."
"..."
Vốn dĩ những lời này không có gì sai, nhưng khi thốt ra từ miệng anh, ngữ điệu ý vị không rõ, Mộ Dữu cảm thấy vô cùng không đứng đắn.
Mộ Dữu nghĩ đến chuyện vừa rồi: "Viện trưởng Hoắc bảo anh có thời gian thì đưa em đến gặp sư mẫu, lời này hẳn là khách sáo thôi nhỉ, chúng ta có cần đi không?"
"Giáo sư Hoắc xưa nay không hàn huyên khách sáo với người khác đâu, đã mở miệng là thật lòng muốn chúng ta đi." Doãn Mặc dư quang liếc cô một cái, đôi mắt đẹp khẽ híp lại, "Em sợ cái gì?"
"Ai sợ cơ?" Mộ Dữu không thừa nhận, "Em chỉ sợ là đến lúc đó da mặt anh mỏng, sẽ thẹn thùng thôi."
Doãn Mặc cười cười, dùng ngón trỏ khiêu khích chọc chọc vào lòng bàn tay cô: "Anh cảm thấy em mới thẹn thùng chứ nhỉ?"
Mộ Dữu: "..."
Di động của Doãn Mặc lại vang lên, là thư ký Trịnh gọi tới.
Mộ Dữu nhìn thấy ghi chú, nói: "Chắc chắn là thúc giục anh đấy, đã lâu như vậy rồi, anh mau nhanh lên."
Gần đến cổng, cô kéo Doãn Mặc chạy về phía trước.
Xe của Doãn Mặc đang đỗ ở cổng, thấy Doãn Mặc và Mộ Dữu đang đến gần, tài xế tiến lên mở cửa sau.
Cổng trường có khá nhiều người, người qua kẻ lại, còn có vài chiếc taxi đậu ở đó.
Không biết có phải do hiệu ứng tâm lý không, nhưng Mộ Dữu cảm thấy vô số cặp mắt đang nhìn chằm chằm vào họ.
Thời gian đã eo hẹp, hơn nữa cũng chỉ là một chuyến công tác, Mộ Dữu cũng không có tâm tư cùng anh diễn cảnh chia ly lưu luyến không nỡ rời, chỉ dặn dò anh: "Trước khi lên máy bay, sau khi xuống máy bay, anh đều phải gửi WeChat cho em đấy, và nhớ phải ăn tối nhé."
"Được." Doãn Mặc vươn tay nhẹ nhàng xoa tóc cô, "Trước khi anh trở về, em có thể nhân cơ hội này vận động nhiều hơn, ăn nhiều thịt hơn nhé, em quá yếu."
"?"
Doãn Mặc nói một câu không đầu không cuối như vậy, Mộ Dữu không hiểu a một tiếng, vẻ mặt hoang mang mờ mịt.
Anh nhếch môi, cúi đầu thì thầm vào tai cô một câu rồi lên xe.
Mộ Dữu ngơ ngác đứng ở nơi đó, nhìn chiếc xe đi xa, câu nói cuối cùng của anh vẫn còn văng vẳng bên tai cô: "Nếu không, anh sợ sau này em chịu không nổi."
Hậu tri hậu giác, vành tai cô càng ngày càng đỏ lên.