Chạng vạng tối ở Lan Thành, náo nhiệt không còn nữa, người đi bộ trên đường vội vã.
Một hội sở tư nhân cao cấp nằm bên bờ sông Tần Lan mờ sương.
Đó là một tòa nhà bằng gỗ theo kiến trúc truyền thống của Trung Quốc, với các đình đài lầu các, nhà hàng trên sông.
Ngoài cửa sổ có tiếng mái chèo cùng ánh đèn, thuyền bè qua lại, trong cửa sổ nâng chén cạn ly, tiếng nói tiếng cười, tựa như hai thế giới.
Giản Quý Bạch đẩy cửa phòng bao đi vào, mấy người đã ngồi quanh bàn ăn, họ cũng không động đũa nhiều, chắc là đang đợi anh.
Trác Văn Ngạn tự mình đứng dậy tới kéo anh: "Hiếm có lần tôi mới trở lại Lan Thành, mọi người đều tới sớm để gặp tôi. Quý ca, cậu cũng quá lề mề rồi, nếu cậu còn không đến nữa, bọn tôi chết đói mất."
Trong phòng đều là bạn bè thân thiết cùng nhau lớn lên ở Lan Thành.
Sau khi Trác Văn Ngạn tốt nghiệp đại học, công việc kinh doanh của gia đình anh chuyển đến Trường Hoàn, anh ấy cũng đến đó phát triển, mấy năm nay rất ít khi quay lại.
Lần này anh ấy cũng là về thăm người quen cũ, nhân tiện rủ mấy anh em tụ tập.
Giản Quý Bạch kéo một chiếc ghế, thản nhiên ngồi xuống, bình tĩnh nói: "Người có gia đình, làm gì có nhiều thời gian rảnh như thế."
Yến Tụng giống như nghe thấy chuyện vui, cười: "Tôi không phải người có gia đình có con cái à?"
Những người còn lại trong đám cũng nói theo: "Đúng vậy, bọn tôi cũng có gia đình, chúng ta có ai không giống nhau chứ."
Giản Quý Bạch nhàn nhạt a một tiếng, nhướng mi nhìn sang, cà lơ phất phơ nói: "Điều đấy có nghĩa là tôi quan tâm đến gia đình hơn mấy cậu."
Mọi người: "..."
Khóe miệng Yến Tụng giật giật hai lần.
Trước kia người hơi một tí gọi anh ta đi uống rượu, anh ta bảo muốn ở bên vợ nhiều hơn liền nói anh trọng sắc khinh bạn, cũng không biết là ai.
Trác Văn Ngạn: "Đừng nhiều lời, đến muộn thì bị phạt rượu, mau rót đầy cho cậu ta đi!"
Yến Tụng đang ngồi đối diện với Giản Quý Bạch, tự nhiên rót cho anh một ly sâm panh.
Giản Quý Bạch nhàn nhạt mở miệng: "Vợ tôi nhắc tôi tối nay uống ít rượu thôi, uống nhiều quá tôi sợ cô ấy sẽ giận, uống tượng trưng là được rồi."
Anh cầm ly rượu lên, dè dặt nhấp một hớp nhỏ.
Trong phòng đột nhiên im lặng, mọi người không thể tin được nhìn Giản Quý Bạch, cảm thấy hôm nay anh như bị thứ gì đó nhập.
Ở đây không ít người đã kết hôn, hoặc là liên hôn thương mại hoặc là có tình cảm rồi kết hôn, có đôi vợ chồng ngày ngày cãi vã, cũng có người ngọt ngào thắm thiết.
Bình thường mọi người tụ tập lại cũng hay nói về vợ mình.
Nhưng Giản Quý Bạch là một ngoại lệ, cô vợ kia của anh, chưa bao giờ thấy anh nhắc đến với mọi người.
Mọi người cũng ngầm hiểu tình cảm vợ chồng họ khá lạnh nhạt.
Tối này là như nào đây? Mở miệng là nói mình là người có gia đình, mở miệng là nhắc đến vợ?
Chỉ có Yến Tụng ở đây đang nghịch ly rượu, trong lòng sáng như gương.
Trước đó anh vẫn luôn nghĩ, quan hệ của Giản Quý Bạch và Mộ Du Vãn như thế cũng đã nhiều năm, nhìn những chuyện đã xảy ra, đoán chừng quan hệ của họ sẽ không có bước ngoặt nào, đời này hợp hay tan còn chưa biết.
Ai có thể ngờ tới Điềm Điềm đi học mẫu giáo đã phá vỡ tình trạng trước đây giữa hai người.
Dù là như vậy, bây giờ cũng chỉ là giả bộ yêu đương mà thôi, cũng không cần chạy tới đây khoe khoang chứ, cái đuôi của anh sắp vểnh lên trời rồi.
Yến Tụng chưa từng thấy ai như anh, thích người ta, còn kiêu ngạo kiên quyết không chịu chủ động tiến thêm một bước.
Cũng không biết là có nút thắt gì trong lòng.
Trác Văn Ngạn vừa rồi bị không ít người rót rượu, bây giờ đã ngà ngà say, đầu óc không còn minh mẫn như thường, nhìn thấy bộ dạng xuân phong đắc ý của Giản Quý Bạch, liền vui vẻ thay anh, nói: "Quý ca, hoá ra tình cảm của cậu với chị dâu bây giờ lại tốt như vậy, xem ra là không so đo chuyện của chị dâu và Kỳ Văn Tân nữa rồi nhỉ?"
Yến Tụng nheo mắt, không để ý đến sắc mặt đột nhiên tối sầm của Giản Quý Bạch, vẻ mặt hóng hớt hỏi: "Kỳ Văn Tân là ai?"
Những người khác cũng tò mò nhìn sang.
Yến Tụng nhớ ra chuyện gì đó, nhìn Trác Văn Ngạn: "Cậu học cùng trường đại học với Mộ Du Vãn đúng không?"
Trác Văn Ngạn không chú ý đến ánh mắt cảnh cáo của Giản Quý Bạch, lúc nói chuyện còn phả ra mùi rượu: "Đúng thế, tôi với Mộ Du Vãn đều tốt nghiệp Lan Đại. Hồi đại học Mộ Du Vãn là hoa khôi của trường, vẫn luôn theo đuổi một đàn anh năm cuối khoa tài chính tên là Kỳ Văn Tân. Sáng nào cô ấy cũng đợi ở tầng dưới ký túc xá Kỳ Văn Tân để đưa bữa sáng cho anh ta, Quý ca cũng từng tận mắt thấy..."
Giản Quý Bạch đột ngột nhấc chân đá vào bàn ăn, chiếc bàn tròn bị đá văng vài centimet, góc bàn chạm đất phát ra âm thanh đinh tai nhức óc.
Trác Văn Ngạn giật cả mình, cơn say gần như tiêu tán, vội vàng che miệng lại.
Phòng bao yên tĩnh lạ thường, tất cả mọi người câm như hến.
Giản Quý Bạch trước đây phóng túng vô lương tâm, lại là người cố chấp, sau khi kết hôn thì tiếp quản công việc kinh doanh của gia đình, tính tình đã kiềm chế rất nhiều, hiếm khi mọi người thấy anh mất bình tĩnh như vậy.
Giản Quý Bạch lạnh lùng đứng dậy khỏi chỗ ngồi, tiện tay cầm một chai rượu vang đỏ không đậy nắp trên bàn, rời khỏi phòng bao không nói một lời.
Ra khỏi hội sở, cơn gió se se lạnh của đêm cuối thu dập tắt chút hơi ấm cuối cùng trong lòng người.
Giản Quý Bạch vừa uống rượu vừa đi dạo trên vỉa hè, bên tai mấy lần chợt lóe cái tên mà Trác Văn Ngạn vừa nhắc tới.
Lần đầu tiên thấy Mộ Du Vãn, anh còn không biết cô sẽ là vợ tương lai của mình.
Cuối tuần đó, anh đến đại học Lan Đại chơi bóng rổ với Trác Văn Ngạn, không may trời mưa, hai người ngồi trong quán cà phê của trường một lúc.
Lúc đó, ngồi đối diện với anh là một cô gái, mặc chiếc váy dài màu trắng, mái tóc dài đen nhánh, đôi mắt trong veo thuần khiết, cử chỉ dịu dàng.
Chắc là đang đợi ai đó, lâu lâu cô lại mở điện thoại lên xem giờ trên màn hình.
Trác Văn Ngạn nói chuyện với Giản Quý Bạch, phát hiện anh lơ đãng thì nhìn theo ánh mắt của anh, sững sờ một chút, thấp giọng nói: "Đẹp quá, hoa khôi trường bọn tôi đấy. Mộ gia ở An Cầm cậu biết không, thiên kim hào môn chân chính, thiên chi kiêu nữ đấy."
Giản Quý Bạch tùy ý dùng thìa khuấy cà phê: "Mộ gia? Tôi nghe nói mắt xích tài chính nhà họ đang có vấn đề, có mấy hạng mục bị đình chỉ, ba cô ấy bây giờ có lẽ đang gặp khó khăn."
Anh liếc nhìn cô gái bên kia, khóe miệng nhếch lên một nụ cười nghiền ngẫm: "Cậu nói nếu tôi dùng cổ phần của Giản thị để giúp nhà họ Mộ vượt qua nguy hiểm, điều kiện là con gái của ông ấy, ông cụ Mộ có chịu không?"
Trác Văn Ngạn cả kinh: "Cậu thật sự nhìn trúng rồi à?"
Giản Quý Bạch nhấp một ngụm cà phê: "Tôi cần phải nhanh chóng lập gia đình, để có thể giành lại quyền lực ở Tập đoàn Giản thị từ tay mấy người chú kia càng sớm càng tốt. Dù sao cũng là do một tay ba tôi gây dựng cơ nghiệp, sau này ông ấy mất đi thực quyền, nhưng tôi chưa bao giờ nói mình không có ý định đoạt lại."
Trác Văn Ngạn do dự nói: "Mộ Du Vãn đã có người mình thích rồi, tuy rằng cậu giúp nhà bọn họ như vậy, nhưng đối với cá nhân cô ấy thì có phải quá không phúc hậu không?"
Giản Quý Bạch hơi sửng sốt, sau đó lại nhìn về phía đó: "Thật sao?"
Trác Văn Ngạn gật gật đầu: "Cô ấy thích Kỳ Văn Tân ở khoa Tài chính. Gần đây cô ấy thường đợi Kỳ Văn Tân ở tầng dưới ký túc xá của anh ta, thậm chí còn đưa bữa sáng cho anh ta, nghe nói sẽ sớm theo đuổi thành công thôi. Cậu đến trường tìm hiểu mà xem, chuyện của họ không phải là bí mật ở trường, rất nhiều người biết."
Anh ta đang nói thì cửa quán cà phê mở ra, một thiếu niên mặc sơ mi trắng nhẹ nhàng cầm ô, nhìn thoáng qua bên trong, dừng ở một nơi nào đó, gọi một tiếng: "Mộ Du Vãn."
Mộ Du Vãn ngẩng đầu, mỉm cười mừng rỡ khi nhìn thấy người đến, đeo cặp lên lưng rồi chạy đến.
Hai người nói gì đó ở cửa, cầm ô cùng nhau đi vào làn mưa bụi mù sương, Kỳ Văn Tân gần như đem cả ô che trên đỉnh đầu Mộ Du Vãn, tuỳ ý để mưa tạt vào vai và lưng anh ta.
Trác Văn Ngạn chống cằm nhìn về phía bên kia: "Mấy ngày trước còn đang theo đuổi mà, giờ đã xác nhận quan hệ rồi sao? Quý ca, người ta có bạn trai rồi."
Giản Quý Bạch thờ ơ nhún vai: "Coi như tôi chưa nói gì."
Vừa rồi anh chỉ đột nhiên cảm thấy anh và Mộ Du Vãn kết hôn là thích hợp nhất, nhưng người ta đã là hoa có chủ, hoành đao đoạt ái* cũng không phải là phong cách của anh.
*Hoành đao đoạt ái – 横刀夺爱 – héng dāo duó ài (cầm ngang đao đoạt ái tình – đại loại là chỉ người thứ 3 vô duyên nhảy vào công nhiên cướp đoạt ái tình của người khác).
Khủng hoảng của Mộ gia, đành để ông cụ Mộ tự mình đau đầu thôi.
Nhưng mà, sau ngày đó không lâu, ông cụ Mộ lại liên lạc với anh, đề xuất kế hoạch liên hôn.
Giản Quý Bạch không ngạc nhiên khi ông cụ Mộ tìm anh.
Mộ gia tìm người kết thông gia trong tình huống này, Mộ Du Vãn sẽ phải cúi đầu ở nhà chồng.
Chỉ có Giản Quý Bạch là khác, trong tay anh sở hữu cổ phần của Giản thị, nhưng vì tuổi còn trẻ nên quyền lực ở tập đoàn bị các chú khống chế.
Mộ gia có khả năng giúp anh đoạt lại Tập đoàn Giản thị, lại có thể khiến Mộ Du Vãn sau này gả tới có thể thẳng lưng mà sống.
Bởi vì tình huống của họ là đôi bên cùng có lợi, không phải bên này cầu xin bên kia.
Không thể không nói, ông cụ Mộ mặc dù bất đắc dĩ phải lựa chọn việc liên hôn, nhưng ông cũng thực sự trù tính trước cho con gái mình.
Nếu như trước đó không biết Mộ Du Vãn đã có chàng trai mà cô thích, Giản Quý Bạch chắc chắn sẽ đồng ý.
Nghĩ đến cảnh bên ngoài quán cà phê, hai bóng lưng cầm ô cùng nhau rời đi, Giản Quý Bạch không chút nghĩ ngợi từ chối lời thỉnh cầu liên hôn của Mộ gia.
Cưới một người không có tình cảm với mình, anh có thể chịu được.
Cưới một người phụ nữ mà trái tim cô đã thuộc về người khác, bản thân phải chịu tiếng xấu gánh cái danh hoành đao đoạt ái, anh không thể chịu được.
Sau đó, ông cụ Mộ tìm đến Doãn Mặc nói chuyện.
Ông ngoại Doãn Mặc là người Lan Thành, khi ba của Giản Quý Bạch còn sống, ông và ông của Doãn Mặc là hàng xóm của nhau.
Khi còn bé, hàng năm Doãn Mặc cùng mẹ đến Lan Thành để thăm họ hàng, hai người họ luôn có thể chơi cùng nhau.
Trước mặt Doãn Mặc, Giản Quý Bạch chỉ hỏi một câu: "Ông cụ Mộ có nói gì cũng vô ích, Mộ Du Vãn mới là người trong cuộc, cô ấy có sẵn lòng không?"
Doãn Mặc nói: "Lúc ông cụ Mộ nói về chuyện kết hôn với cậu, Mộ Du Vãn cũng ở đó. Nếu cô ấy không phản đối, thì hẳn là bằng lòng."
Cuối cùng, Giản Quý Bạch đã đồng ý cuộc hôn nhân này, có lẽ là do câu nói "Cô ấy không phản đối" kia của Doãn Mặc.
Sau đó, anh nghe được từ Trác Văn Ngạn rằng có lần Kỳ Văn Tân đã từng đợi Mộ Du Vãn ở tầng dưới ký túc xá của cô một ngày một đêm, nhưng Mộ Du Vãn đã không xuất hiện.
Sau đó nữa, Kỳ Văn Tân xuất ngoại.
Trong trường có tin đồn, Mộ Du Vãn vừa theo đuổi thành công liền đá người ta.
Giản Quý Bạch tự nghĩ, cô phải từ bỏ tình cảm của mình vì lợi ích của Mộ gia, đúng không?
Khi cô và Kỳ Văn Tân kết thúc mối quan hệ bền chặt nhất, liệu có phải người đàn ông đó lưu lại trong tim cô mãi mãi không?
Trong lòng anh rõ ràng biết hết, nhưng sau khi kết hôn vẫn không kiềm chế được mà động lòng.
Càng quan tâm cô, lại càng để ý đến việc cô nhớ về người đàn ông khác.
...
Không biết từ lúc nào, chai rượu trong tay Giản Quý Bạch đã cạn.
Anh ngồi ở lề đường bên đường, nhìn dòng xe cộ đông đúc trước mặt, tầm mắt mơ hồ dưới ánh đèn lờ mờ, hình như anh có chút say.
Nhưng mà, giờ khắc này, anh không có một chút cảm giác say rượu giải sầu nào, chỉ cảm thấy trái tim càng ngày càng tắc nghẽn, có thứ gì đó đang xé rách chính mình.
Điện thoại trong túi rung lên, anh tùy ý sờ lên, trên điện thoại có mấy cuộc gọi nhỡ của Yến Tụng và Trác Văn Ngạn mà trước đó anh không để ý.
Lần này là một cuộc gọi WeChat từ Mộ Du Vãn.
Nhìn chằm chằm vào ghi chú phía trên, anh ngẩn người hồi lâu, đang định trả lời thì đã chậm một bước, điện thoại tự động cúp máy vì đã lâu không nghe.
Giao diện điện thoại yên lặng trở lại.
Giản Quý Bạch đột nhiên hoảng sợ, vội vàng muốn gọi lại.
Đầu ngón tay vừa lơ lửng cách màn hình một centimet, lại rút lui một chút.
Lúc này, Mộ Du Vãn gửi đến một tin nhắn: 【 Vừa rồi Yến Tụng gọi điện thoại hỏi em anh đã về chưa. 】
【 Anh đang ở đâu vậy? 】
Nhìn chằm chằm vào tin nhắn cô gửi, Giản Quý Bạch phát định vị qua.
Lại gửi một bức ảnh chụp đường phố.
Đợi một hồi, Mộ Du Vãn không gửi thêm tin nhắn nào.
Cô thậm chí còn không hỏi anh đang làm gì một mình bên đường.
Xem ra chỉ là làm theo thông lệ mà hỏi thăm anh một chút, biết anh còn sống là được rồi.
Giản Quý Bạch tự cười giễu một tiếng, khi hoàn hồn lại cảm thấy trên mặt buốt lạnh, không biết từ khi nào trời đã bắt đầu mưa nhỏ.
Ông trời cũng đang chê cười anh, cười nhạo anh sống thất bại như vậy.
—————
Mộ Du Vãn lái xe ra khỏi nhà, dựa theo định vị Giản Quý Bạch gửi tới để tìm đường.
Cô đi chậm lại, nhìn hai bên đường tìm kiếm.
Chẳng mấy chốc, cô đã nhìn thấy bóng dáng quen thuộc bên bồn hoa trên vỉa hè.
Anh mặc một chiếc áo khoác màu đen được cắt may cẩn thận, ngồi ở hiên nhà, nửa người trên nghiêng dựa vào mép bồn hoa, trên tay cầm một chai rượu rơi rớt xuống đất, không biết đã ngủ chưa, trông giống như một tên sâu rượu.
Trời vẫn mưa, trên đường xe cộ thưa thớt, anh cứ đáng thương nằm đó, chẳng ai quan tâm đến.
Mộ Du Vãn vội tấp xe dừng lại, mở cửa chạy xuống.
Cô kéo cánh tay anh lắc lắc, người đàn ông hoang mang mở mắt ra, nhìn cô chằm chằm một hồi, sau đó chóp mũi truyền đến một tiếng khịt nhẹ, miệng lẩm bẩm không rõ ràng: "Mộ Du Vãn, trong mơ anh cũng mơ thấy em, có phải là hết thuốc chữa rồi không?"
Mộ Du Vãn trong lòng thắt lại, động tác kéo cánh tay anh có chút đình trệ: "Anh nói cái gì?"
Anh lại nhắm nghiền hai mắt.
Mộ Du Vãn hết cách, chỉ có thể dùng sức kéo anh dậy khỏi mặt đất, đỡ anh đến ghế sau xe, để anh nằm xuống một nửa.
Chiếc áo khoác trên người anh đã bị mưa làm ướt, Mộ Du Vãn khó khăn giúp anh cởi ra.
Chỉnh đốn anh xong, Mộ Du Vãn thở hổn hển vì mệt, ngồi ở một góc trên ghế sau tĩnh tâm một lúc.
Nhìn bên ngoài mưa càng lúc càng lớn, cô hít sâu một hơi, chuẩn bị mở cửa đi ra ngoài, sau đó vội vàng chạy đến ghế lái, làm như vậy quần áo sẽ bớt ướt.
Tuy nhiên, chưa kịp mở cửa xe, cô bất ngờ bị ôm chặt.
Còn chưa hoàn hồn, Giản Quý Bạch đã lật người đè cô xuống ghế.
Nụ hôn của anh mang theo mùi rượu, lại gần như phát cuồng.
Mộ Du Vãn đã dùng hết sức lực để đỡ một người đàn ông cao lớn như anh lên xe, giờ phút này cô không thể đẩy anh ra được nữa.
Cuối cùng không có cách nào khác, chỉ có thể mặc cho anh hôn.
Không biết qua bao lâu, anh mới thở hổn hển buông cô ra, trong màn đêm ánh mắt kia nhìn không rõ ràng, nhưng trong hơi thở lại có mùi rượu đặc biệt thơm ngào ngạt: "Quần áo của anh ướt hết rồi."
Lời nói của anh có chút đột ngột, môi Mộ Du Vãn còn có chút tê dại, sững sờ hai giây mới miễn cưỡng nói tiếp: "Về nhà em thay cái sạch cho anh."
"Mặc khó chịu lắm." Giản Quý Bạch hiển nhiên không hài lòng với đề nghị của cô.
Mộ Du Vãn nghẹn họng một lúc, muốn nói không còn cách nào khác, anh vẫn chưa về nhà đâu, anh cũng không có quần áo khô để thay.
Nhưng cô còn chưa kịp mở miệng, Giản Quý Bạch đã cởi khuy áo sơ mi trên người, lưu loát cởi ra, ném lên ghế phụ xe phía trước, đồng thời tiến tới cởi chốt thắt lưng bên dưới.
Mộ Du Vãn mở to hai mắt nhìn.
Người đàn ông này lúc trước say rượu cũng không như vậy nha, chẳng lẽ trước khi cô đến đây, đầu óc anh bị một chiếc xe bên đường đụng vào làm cho choáng váng rồi?
Mưa bên ngoài giống như hạt châu vỡ vụn, loạn xạ đập vào thân xe, truyền đến âm thanh trầm đục nho nhỏ, không có xu hướng muốn ngừng lại.
Bầu không khí trong xe lại có chút yên tĩnh.
Mộ Du Vãn dựa vào lưng ghế, bất lực nhìn người đàn ông khiến người ta không bớt lo còn ném quần của mình lên ghế phụ lái.
Cô che khuôn mặt đỏ bừng e thẹn của mình, có chút xấu hổ thay cho Giản Quý ngày mai sau khi tỉnh rượu.
Nếu có thể, cô muốn để anh ở đây trước, ngày mai đợi anh tỉnh rượu cô sẽ quay lại.
Ai ngờ, người đàn ông lại đột nhiên tới gần, ôm lấy cô: "Quần áo của em cũng ướt rồi, sẽ cảm lạnh đấy."
Mộ Du Vãn: "?"
Giản Quý Bạch nhìn cô: "Anh cởi cho em nhé?"
Mộ Du Vãn: "!!"
*
Tác giả có lời muốn nói:
Bác bỏ tin đồn: Cô nhỏ chưa từng thích người khác (°_°)