Mộ Du Vãn thấy Giản Quý Bạch thực sự muốn cởi ra giúp cô, bị sốc đến mức tim nhảy lên tận cổ họng.
Hai người còn ở bên ngoài, xe cũng chỉ tạm dừng ở ven đường, cũng không dám theo anh để cho anh say rượu làm ẩu.
Lúc Giản Quý Bạch đang cởi áo khoác cho cô, Mộ Du Vãn nghiêm khắc quát lớn: "Dừng lại!"
Giản Quý Bạch giống như bị nhấn nút tạm dừng, dừng lại và lặng lẽ nhìn cô
Mộ Du Vãn chưa từng nổi giận với anh, nhất thời hơi mất tự nhiên, liếm môi dưới, ngữ khí dịu đi một chút, lúng túng nói: "Ngồi xuống đi."
Giản Quý Bạch không kháng cự, ngoan ngoãn ngồi thẳng dậy, dường như tâm trạng không tốt.
Mộ Du Vãn không thể quan tâm đến tâm trạng của anh ở bên đường, cô lặng lẽ thắt dây an toàn cho anh, mở cửa sau và lao vào ghế lái trong mưa.
Sau khi ngồi xuống, cô vuốt lại mái tóc ướt, liền nghe thấy giọng nói uỷ khuất của người đàn ông từ ghế sau: "Em quả nhiên không yêu anh, còn quát anh."
Mộ Du Vãn ngây người hai giây, sau đó quay đầu lại nhìn.
Anh dựa vào lưng ghế sau, xung quanh không có ánh sáng nên không nhìn rõ anh lúc này trông như thế nào, chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy đường nét của anh.
Mộ Du Vãn mở miệng, đang muốn nói gì đó, điện thoại đột nhiên vang lên.
Cô cầm điện thoại lên, thấy một cuộc gọi từ Yến Tụng.
Mộ Du Vãn nghe máy, bên kia hỏi Giản Quý Bạch đã về nhà chưa, Mộ Du Vãn quay lại nhìn phía sau, nói: "Tôi tìm thấy anh ấy rồi, hơi say, đang định đưa anh ấy về nhà."
Yến Tụng thở phào nhẹ nhõm: "Vậy được rồi, tôi gọi điện thoại cho cậu ta mà không được, cô tìm thấy cậu ta thì tôi yên tâm rồi."
Mộ Du Vãn do dự hai giây, lúc Yến Tụng nói chuẩn bị cúp máy, cô đột nhiên hỏi: "Anh ấy có chuyện gì vậy? Không phải các anh cùng nhau ăn tối sao?"
Yến Tụng lúc này đã về nhà, đang đứng trước cửa sổ ban công, bị Mộ Du Vãn hỏi, anh có chút không trả lời được.
Thời Tuyết Di chẳng biết đã đứng sau lưng anh từ lúc nào, đột nhiên giật lấy điện thoại.
Yến Tụng muốn ngăn cản nhưng đã quá muộn, Thời Tuyết Di áp điện thoại lên tai: "Hôm nay tớ mới biết chuyện giữa cậu và chồng cậu, nếu biết sớm hơn thì tớ đã thật sự không nên khuyên cậu thử sống hoà hợp với chồng cậu rồi."
Yến Tụng không biết vợ mình muốn làm gì, nhưng làm sao cô thể nói xấu Giản Quý Bạch trước mặt Mộ Du Vãn hả?
Mí mắt của Yến Tụng giật giật vài cái, hối hận vì anh vừa kể với cô về sự cố trong phòng bao.
Anh đưa tay định giật điện thoại, nhưng Thời Tuyết Di đã nhanh chóng tránh đi: "Chồng cậu thực sự có chút vấn đề. Ngay cả khi hồi đại học cậu với Kỳ Văn Tân có thực sự hẹn hò, thì anh ta cũng đã biết chuyện trước khi kết hôn mà. Cậu lại không có lừa cưới, chính anh ta biết tất cả những chuyện này rồi mà vẫn đồng ý cưới cậu, sau khi kết hôn lại già mồm, khó chịu ghê gớm cái gì hả? Anh ta còn cảm thấy ủy khuất, rõ ràng cậu cũng rất vô tội mà..."
Thời Tuyết Di chưa nói hết lời đã bị Yến Tụng giật lấy và cúp máy.
Mộ Du Vãn ngồi ở ghế lái, áp điện thoại bên tai hồi lâu mới chậm rãi thu lại.
Cái tên Kỳ Văn Tân này, đã nhiều năm cô không nghe thấy ai nhắc tới nữa.
Chuyện từ rất lâu rồi, Giản Quý Bạch và cô không học cùng trường đại học, làm sao anh biết được sự tồn tại của người này?
Những lời của Thời Tuyết Di là có ý gì?
Cái gì gọi là Giản Quý Bạch cảm thấy cô trước kia từng hẹn hò với người khác, trong lòng ủy khuất?
Tối nay anh vui vẻ ra ngoài ăn cơm, sao lại thành ra thế này? Còn liên quan gì đến Kỳ Vân Tân?
Mộ Du Vãn nghĩ mãi không thông.
Giản Quý Bạch đã quá say, có lẽ cũng không thể cho cô được bất kỳ đáp án nào.
Cô thở dài, thắt dây an toàn trước rồi lái xe về nhà.
Xe lái vào biệt thự, mưa vẫn chưa tạnh, cô trực tiếp lái vào ga ra.
Quản gia nghe thấy động tĩnh liền đi tới mở cửa xe, Mộ Du Vãn nghĩ đến Giản Quý Bạch trần như nhộng ngồi ở ghế sau, tim đập nhanh vài nhịp, vội vàng khóa cửa sau xe lại.
Mặc dù nếu bị quản gia phát hiện ra bộ dạng này của Giản Quý Bạch, người mất mặt là anh.
Nhưng cô là vợ anh, thể diện của cô cũng chẳng khá hơn là bao.
Cửa sổ ghế lái hơi hạ xuống, Mộ Du Vãn bình tĩnh hỏi quản gia: "Điềm Điềm đã ngủ chưa?"
Quản gia nhìn cửa sau không mở được, lại nhìn khe hở trên cửa sổ ghế lái chỉ có hai centimet, anh ta khó hiểu một lúc rồi đáp: "Vừa rồi vui chơi đủ rồi, buồn ngủ quá, nhưng nhất định phải đợi ông bà chủ về để chơi cùng, bảo mẫu phải khuyên mãi, vừa mới đưa cô chủ lên lầu nghỉ ngơi rồi ạ."
Mộ Du Vãn ậm ừ đáp: "Anh ấy uống say rồi, có tôi lo là được, đêm nay mưa to, anh về phòng nghỉ ngơi sớm đi."
Quản gia gật đầu đáp lại rồi quay trở về phòng.
Xung quanh không có ai, Mộ Du Vãn mới từ trên xe xuống.
Cô chưa từng nhìn thấy người nào say rượu rồi mà còn chú trọng như thế, cô liếc nhìn bộ quần áo ướt sũng của Giản Quý Bạch trên ghế phụ, khóa anh bên trong, một mình đi thẳng lên lầu.
Cô vào phòng thay đồ tìm bộ quần áo mặc ở nhà sạch sẽ cho anh, rồi lặng lẽ quay trở lại nhà để xe.
Hít một hơi không khí trong lành bên ngoài, sau đó mở cửa sau đi vào, bên trong mùi rượu đặc biệt nồng nặc.
Giản Quý Bạch tệ liệt ở đó như bùn nhão, Mộ Du Vãn bất lực lay anh.
Dưới màn đêm mờ ảo, người đàn ông động đậy, mơ hồ mở mắt ra.
Giản Quý Bạch liếc nhìn xung quanh, ngạc nhiên tự hỏi tại sao mình lại ở trong xe.
Sau một lúc hồi tưởng, anh mơ hồ nhớ ra mình đang ngồi bên vệ đường, trời bắt đầu đổ mưa.
Sau đó Mộ Du Vãn tới đón anh.
Dư âm rượu khá nồng, đầu nặng trĩu, anh đưa tay xoa xoa huyệt thái dương, chợt cảm thấy một luồng mát lạnh lan tỏa khắp người.
Anh muộn màng nhìn xuống, trên người chỉ còn mỗi chiếc quần đùi lót.
Giản Quý Bạch nhìn mình, rồi nhìn Mộ Du Vãn bên cạnh, trong mắt anh lộ ra mấy phần thâm ý: "Sao em lại cởi quần áo của anh?"
Người đàn ông nheo mắt lại, "Có ý đồ gì vậy?"
Bị phản công, Mộ Du Vãn có chút tức giận, chưa từng thấy ai lưu manh như vậy: "Rõ ràng là anh tự cởi!"
Lúc này thấy anh đã tỉnh táo hơn, cô trực tiếp nhét bộ quần áo sạch sẽ vào trong ngực anh, "Anh mau thay đồ đi, em đi xem Điềm Điềm một chút."
Cô ra hiệu muốn xuống xe, nhưng Giản Quý Bạch đã vươn cánh tay dài ra, chặn eo cô lại, một tay ôm cô vào lòng.
Mộ Du Vãn ngã vào trong lồng ngực rắn chắc cường tráng của anh, lòng bàn tay cô đặt trên cơ bụng anh, trượt xuống vài phân.
Cô như bị thứ gì làm bỏng, vội vàng rút tay về: "Anh mau mặc quần áo vào được không?"
Giản Quý Bạch phát hiện tóc cô hơi ẩm, nhẹ nhàng giúp cô sửa sang: "Sao em cũng ướt thế?"
Mộ Du Vãn không biết sao anh lại có can đảm để hỏi.
Trời mưa, cô kéo một người đàn ông to lớn say xỉn từ bên đường, dìu anh lên xe, không bị ướt mới là lạ.
Nhưng thấy bây giờ anh đã tỉnh táo hơn, Mộ Du Vãn lại nghĩ đến cuộc điện thoại của Thời Tuyết Di, thử hỏi anh: "Tối nay anh sao vậy?"
Biểu cảm của Giản Quý Bạch nhạt đi, anh im lặng không nói.
Một lúc sau, anh nói: "Không sao, chỉ là trong lúc vui anh uống nhiều quá, vốn muốn đi vệ sinh, nhưng sau đó lại chạy trên đường làm đầu óc choáng váng."
Rõ ràng là anh đang nói dối, nhưng anh không muốn nói, Mộ Du Vãn cũng không thèm hỏi.
Cô cười nhẹ: "Thôi, anh về phòng trước đi."
Đứng dậy khỏi người anh, Mộ Du Vãn mở cửa xuống xe.
Nhìn theo bóng người đi xa, Giản Quý Bạch thay bộ quần áo ở nhà sạch sẽ, có chút chán nản dựa lưng vào thành ghế.
Bóng đêm càng làm cho khuôn mặt lạnh lùng nghiêm nghị của anh trở nên thâm trầm.
Cảm giác nghiện thuốc đột nhiên trở nên mãnh liệt hơn, Giản Quý Bạch lục lọi trong túi nhưng không tìm thấy thuốc lá, anh hạ cửa sổ xe xuống, thất thần nhìn chằm chằm vào cơn mưa bên ngoài nhà để xe.
Không biết qua bao lâu, anh cầm điện thoại lên xem giờ.
Lúc này mới để ý rằng nửa giờ trước, Yến Tụng đã gửi cho anh một tin nhắn WeChat: 【 Trước đây tôi không biết cậu và thằng nhãi Trác Văn Ngạn kia còn có bí mật lớn như vậy, cậu mà sớm nói cho tôi biết, có lẽ tôi có thể khai sáng cho cậu rồi. 】
【 Chuyện đã xảy ra trước khi Mộ Du Vãn gả cho cậu rồi, đã nhiều năm trôi qua như vậy, cô ấy đã là người của cậu, lại sinh cho cậu một cô con gái đáng yêu như thế, cậu còn nghĩ gì nữa? Có còn là đàn ông không vậy? 】
【 Đúng rồi, vợ tôi đã nói cho vợ cậu chuyện của Kỳ Văn Tân, nhưng tôi không ngăn cản cô ấy, hai người các cậu nên giải thích rõ ràng với nhau đi, nhưng đừng cãi nhau đấy 】
Đọc xong tin nhắn cuối cùng, đồng tử của Giản Quý Bạch khẽ khép lại, nghĩ đến câu hỏi Mộ Du Vãn vừa hỏi anh, cùng nụ cười của cô trước khi rời đi.
Da đầu Giản Quý Bạch tê dại một hồi, xuống xe lao thẳng lên tầng ba.
Đứng trước cửa phòng ngủ, anh do dự một lúc mới hít một hơi thật sâu rồi mở cửa.
Anh nắm lấy tay nắm cửa rồi vặn, cảm thấy có lực cản nên cửa không mở được.
Cô khóa trái từ bên trong.
Sau bao nhiêu năm kết hôn, đây là lần đầu tiên Giản Quý Bạch bị cự tuyệt ngoài cửa.
Khuôn mặt anh không giấu được vẻ lo lắng, hối hận vì vừa rồi không nói cho cô biết sự thật.
Anh gõ cửa, nhưng không ai trả lời.
Anh lấy điện thoại gọi cho Mộ Du Vãn, cũng không ai nghe máy.
Ở phòng trẻ em bên cạnh, bảo mẫu vừa mới dỗ ngủ Điềm Điềm đi ra, nhìn thấy Giản Quý Bạch đứng ngoài cửa liền sửng sốt, chào hỏi: "Ông chủ, sao anh không vào?"
Giản Quý Bạch rút tay muốn gõ cửa lại, khóe miệng giật giật hai giây, sắc mặt bình tĩnh như thường: "Hít thở không khí."
Anh liếc nhìn phòng trẻ em, "Điềm Điềm ngủ rồi à?"
Bảo mẫu gật đầu, vô thức hạ thấp giọng nói: "Mới vừa ngủ rồi ạ."
Giản Quý Bạch bình tĩnh gật đầu: "Nghỉ ngơi sớm đi."
Chờ bảo mẫu rời đi, Giản Quý Bạch mới lại gõ cửa.
Vì không có ai trả lời, anh lấy điện thoại gửi một tin nhắn cho Mộ Du Vãn.
—————
Sau khi Mộ Du Vãn trở về phòng, cô đi tắm nước nóng.
Mái tóc dài búi cao trên đỉnh đầu, cô dựa vào bồn tắm, trên mặt nước nổi lên một tầng bọt trắng như sữa, lộ ra bờ vai trần mỏng manh gầy gò, làn da trắng nõn, xương quai xanh mảnh mai xinh đẹp.
Đầu óc cô lúc này có chút rối bời, thỉnh thoảng vẫn nghĩ đến nội dung điện thoại của Thời Tuyết Di, mơ hồ cảm thấy việc tối nay Giản Quý Bạch say xỉn có liên quan gì đó đến quá khứ của cô và Kỳ Văn Tân.
Quả thật hồi học đại học cô đã có một chuyện hiểu lầm với Kỳ Văn Tân, sau này khi Kỳ Văn Tân ra nước ngoài, cô còn bị mọi người mắng là tra nữ*.
*Tra nữ: bad girl, gái hư, là từ dùng để nói về những cô gái xấu tính, thích lừa dối trong chuyện tình cảm.
Vì một số lý do, vấn đề này chưa từng được làm sáng tỏ.
Chuyện gì đã xảy ra với cô và Kỳ Văn Tân, Mộ Du Vãn chỉ giải thích với mấy người bạn thân.
Còn về việc những người khác trong trường truyền tai nhau như thế nào, cô thực sự không thể kiểm soát được.
Chỉ là cô chưa từng nghĩ tới, Giản Quý Bạch cũng biết việc này.
Nhưng cho dù anh biết, tại sao trong lòng lại thấy khó chịu, mà còn uống nhiều như vậy?
Hàng mi dày cong vút của Mộ Du Vãn run lên hai lần, cô đột nhiên ngước mắt lên: "Ghen ư?"
Trong lòng cô rùng mình một cái, không tiêu hóa nổi.
Sao có thể như thế được?
Cô nhớ lại lời Giản Quý Bạch vừa nói khi anh mở mắt ra và nhìn thấy cô ở bên đường.
—— "Mộ Du Vãn, trong mơ anh cũng mơ thấy em, có phải là hết thuốc chữa rồi không?"
Không biết có phải là bị hơi nóng từ trong phòng tắm hấp lên hay không mà hai má Mộ Du Vãn đột nhiên có chút nóng, nhịn không được vươn tay vỗ vỗ mặt.
Trấn tĩnh lại sự chột dạ, cô không dám tin tưởng, Giản Quý Bạch sẽ không thực sự thích cô đúng không?
Mộ Du Vãn nhớ lại tất cả những chuyện của cô và Giản Quý Bạch sau khi đã kết hôn trong vài năm qua.
Hai người bọn họ trước khi kết hôn đều không quen biết, cũng không có tình cảm gì với đối phương, đương nhiên sau khi kết hôn sẽ không dính lấy ngọt ngào như một đôi tình nhân bước vào hôn nhân.
Nhưng thực ra quan hệ giữa hai người cũng không đến nỗi nào.
Đầu tiên, Giản Quý Bạch rất biết giữ mình trong sạch, chưa từng vướng phải scandal nào khiến cô phải xấu hổ với tư cách là một người vợ.
Thứ hai, anh tôn trọng bản thân.
Trong vài năm đầu mới kết hôn, cô không biết cuộc hôn nhân của mình với Giản Quý Bạch có thể kéo dài bao lâu, cô không muốn có con, Giản Quý Bạch cũng nghe lời cô.
Sau đó, Mộ Du Vãn cảm thấy cuộc hôn nhân này cứ tiếp tục như vậy cũng không sao nên cô đã bàn với anh về việc sinh con.
Cô nhớ khi cô mang thai Điềm Điềm, anh đã rất hạnh phúc, mỗi ngày đều về sớm để ở bên cô.
Giản Quý Bạch trước mặt cô rất ít nói, anh chỉ hỏi cô muốn ăn gì, cô có cảm thấy khó chịu không, một ngày còn phải hỏi cô vài lần.
Có đôi khi nếu anh hỏi quá nhiều, cho dù Mộ Du Vãn có tốt tính đến đâu cũng sẽ thấy anh phiền phức, chỉ nói qua lại vài câu, không nói được thì bớt nói lại càng tốt.
Bây giờ nhớ lại, lúc đó anh có vẻ hơi dè dặt trước mặt cô.
Muốn quan tâm cô, nhưng không biết quan tâm như thế nào, người chất phác, có chút ngốc.
Sau khi sinh Điềm Điềm, Giản Quý Bạch học cách thỉnh thoảng gọi điện cho cô khi anh đi công tác.
Mỗi khi anh hỏi về chuyện hàng ngày của Điềm Điềm, ánh mắt anh không sai một ly đều rơi trên khuôn mặt cô.
Khi cô nói chuyện, anh chỉ nhìn cô như vậy, như thể đang rất nghiêm túc lắng nghe.
Biết cô thích hoa dâm bụt, mỗi lần anh đi công tác về đều mang về tặng cô, bao nhiêu năm nay chưa từng bỏ lỡ.
Dù không phải mùa dâm bụt, lúc nào anh cũng mua được.
Những mảnh vỡ của kí ức từng chút từng chút một được ghép lại với nhau, trong lòng Mộ Du Vãn dần dần có đáp án khẳng định.
Điện thoại di động để bên cạnh rung lên, kéo Mộ Du Vãn thoát khỏi dòng suy nghĩ.
Cô với tay lấy điện thoại, nhìn thấy tin nhắn WeChat của Giản Quý Bạch: 【 Anh xin lỗi, vừa rồi anh không cố ý nói dối 】
Mộ Du Vãn xem tin nhắn, đang suy nghĩ nên trả lời cái gì, nhìn thấy phía trên hiển thị "Đối phương đang đánh máy", liền tiếp tục chờ đợi.
Khoảng mười phút sau, cô nhận được một tin nhắn khác: 【 Vãn Vãn, anh thích em. 】