Edit: MiriBeta: Đông Thần Thần [冬辰辰] aka MiyukiThi Phong vừa lấy mì ra khỏi túi, Mạc Nghịch đã bước vào.
Anh đến bên cạnh Thi Phong, nhìn chằm chằm cô một lát, “Thêm một quả trứng gà.”
Thi Phong “Ừ” một tiếng, nói: “Biết rồi.”
Thật ra Thi Phong không giỏi nấu nướng, mì coi như là món cô am hiểu nhất.
Phải miễn cưỡng lắm cô mới làm các món khác.
Lúc Thi Phong nấu mì, ánh mắt Mạc Nghịch vẫn dán lên người cô, không rời đi dù chỉ một giây.
Thi Phong có thể cảm nhận được ánh mắt của Mạc Nghịch, đây cũng không phải lần một lần hai, nên cô bình tĩnh hơn trước rất nhiều.
Mì nấu xong rất nhanh, Thi Phong đổ ra một cái bát to, đặt lên bàn.
Cô quay đầu liếc nhìn Mạc Nghịch, giục: “Ăn đi.”
Mạc Nghịch: “Ừm.”
Thi Phong cũng không định đứng ở đây nhìn Mạc Nghịch ăn, cô nấu mì xong bèn đi ra ngoài.
…
Đến phòng khách, Thi Vũ lập tức giữ cô lại.
Thi Phong bất đắc dĩ, “Lại sao thế?”
Thi Vũ nghiêm trang hỏi cô: “Sao chị không ngồi cùng với anh ấy? Chị có biết ăn mì một mình cô đơn đến mức nào không?”
Cách dùng từ của Thi Vũ làm Thi Phong giật mình.
Cô lườm Thi Vũ một cái, thản nhiên nói: “Không biết.”
Thi Vũ “lên lớp” cô bằng giọng điệu người từng trải: “Chị, chị không thấy sao, nam thần có ý với chị đó. Ánh mắt anh ấy nhìn chị, ôi, em cũng không biết nên hình dung thế nào… Chị phải nắm chắc cơ hội này đó, trăm ngàn đừng để quá khứ níu kéo cuộc đời của mình, tìm bến bờ tốt neo đậu cuộc đời thì em và bố mẹ mới yên tâm được.”
Những lời này, Thi Phong đã từng nghe vô số lần.
Cô đương nhiên biết phải tìm bến bờ tốt thì cha mẹ mới yên tâm được, nhưng tình trạng bây giờ của cô căn bản không thích hợp để yêu đương hò hẹn.
Thi Phong khẽ day trán, “Chị vào phòng ngủ lấy quần áo.”
“Chị à ——”
Thi Vũ còn muốn nói gì đó nữa, Thi Phong đã đi mất.
Cô nhìn bóng lưng Thi Phong thở dài một tiếng.
***
Mạc Nghịch ăn xong bát mì trong hai mươi phút.
Ra khỏi phòng bếp, anh lấy hết đồ vừa mua ở siêu thị ra.
Lúc Mạc Nghịch đi ra, phòng khách đã không còn ai.
Thi Vũ đàm phán thất bại với Thi Phong xong, rầu rĩ không vui về phòng ngủ của mình.
Mạc Nghịch nhìn quanh phòng khách một lượt, sau đó đến trước cửa phòng ngủ của Thi Phong.
Cửa khép hờ, Mạc Nghịch không gõ cửa mà nhẹ đẩy cửa ra rồi bước vào.
Lúc Mạc Nghịch vào, Thi Phong đang lấy đồ lót trong ngăn tủ ra.
Nghe thấy tiếng động, Thi Phong quay đầu nhìn thoáng qua theo bản năng, suýt nữa làm rớt nội y trong tay xuống.
Mạc Nghịch dường như không thấy hành động của mình có gì không ổn, anh nhìn chằm chằm nội y trong tay Thi Phong, “Chỉ lấy nó?”
Thi Phong lập tức để tay ra sau lưng, “Không, còn lấy đồ ngủ nữa.”
Mạc Nghịch gật gật đầu, anh bước lên trước, lấy một cái váy ngủ màu trắng từ trong ngăn tủ ra vắt lên tay cô, che khuất nội y cô đang cầm.
Từ đầu đến cuối Thi Phong rất xấu hổ, cứ cúi đầu, không định mở miệng.
Thấy váy ngủ che nội y rồi, Mạc Nghịch cười như không cười nói với Thi Phong: “Vậy là không thấy nữa.”
Thi Phong nghe thấy tiếng trái tim mình vỡ nát, không thể không thừa nhận, một lần nữa cô lại bị đánh bại bởi tư duy logic của anh.
Thi Phong ho khan một tiếng, nhìn lên giường, nhìn lướt qua Mạc Nam Kiêu, ánh mắt dịu dàng hơn rất nhiều.
Sự thay đổi trong ánh mắt của Thi Phong đều lọt vào trong mắt của Mạc Nghịch, chỉ thế này thôi, anh đã hoàn toàn chắc chắn: Thi Phong nhất định là cô bé năm đó.
Nghĩ đến đây, ngực Mạc Nghịch nóng lên, anh giơ tay túm lấy cánh tay Thi Phong.
Thi Phong quay đầu lại, vẻ mặt khó hiểu nhìn anh: “… Sao thế?”
Giọng của Thi Phong rất nhẹ, toàn bộ lực chú ý của Mạc Nghịch đều tập trung trên môi cô.
Tay anh khẽ chạm vào môi cô, nói với cô bằng giọng nghèn nghẹn: “Tuần này, em không để ý đến tôi.”
Thi Phong nói: “Ngày mai.”
Mạc Nghịch không nói gì, chỉ nhìn cô chằm chằm.
Thi Phong bị ép mắt đối mắt với Mạc Nghịch vài phút, cuối cùng cô không tiếp tục được, bỏ lại câu “Tôi đi tắm”, rồi đi ra khỏi phòng ngủ.
Mạc Nghịch đứng ở đó một mình, cảm nóng bức ngột ngạt khó hiểu.
Cảm giác này khó chịu hơn cảm giác thèm thuốc lá nhiều, trước khi gặp Thi Phong, Mạc Nghịch chưa từng trải qua loại cảm giác này.
Không có lửa mà cả người anh vẫn nóng bừng.
Mạc Nghịch nhắm mắt lại, nhớ kĩ lại về cái đêm nhiều năm trước.
Rất nhiều chi tiết anh không nhớ rõ, nhưng anh vẫn nhớ cô nói “Đau” đứt quãng, anh cũng nhớ rõ tiếng khóc và sự run rẩy của cô.
Mạc Nghịch mở to mắt, đưa tay xoa nhẹ mặt, sau đó ra phòng khách.
Anh mở cửa sổ phòng khách, đứng trước cửa sổ châm một điếu thuốc, vừa châm xong lập tức hít nhanh mấy hơi.
Chờ khói thuốc tràn ngập xoang mũi, anh mới thấy thoải mái một chút.
Nhưng, phản ứng sinh lý vẫn quá rõ ràng.
Anh cúi đầu là có thể thấy “túp lều nhỏ” phía dưới.
…
Thi Phong tắm thật thoải mái, cô dùng nước nóng nên khi ra khỏi phòng tắm, mặt vẫn còn hồng hồng.
Thi Phong vừa ra đã ngửi thấy mùi xì gà nồng nặc trong không khí, cô cau mày, vừa vào phòng khách đã thấy Mạc Nghịch đứng trước cửa sổ hút thuốc.
Lúc Thi Phong đi ra, đúng lúc Mạc Nghịch vừa hút xong một điếu, anh vừa quay người thì thấy Thi Phong đứng cách đó không xa.
Vì Mạc Nghịch đang ở đây nên khi tắm xong Thi Phong vẫn mặc nội y.
Váy ngủ của cô dài đến đầu gối, không phải loại váy ngắn quyến rũ.
Nhưng, cô trong mắt Mạc Nghịch lúc này còn quyến rũ hơn là không mặc gì.
Hơn nữa tóc cô còn ẩm, hai má ửng hồng, váy ngủ màu trắng tạo sự tương phản rõ rệt với khuôn mặt của cô bây giờ.
Mạc Nghịch nhìn chằm chằm mặt Thi Phong trong chốc lát, sau lại nhìn xuống chân cô.
Thi Phong bị Mạc Nghịch nhìn chằm chằm, thấy không được tự nhiên, cô kéo kéo váy ngủ, tỏ vẻ thoải mái mở miệng: “Nghỉ sớm một chút.”
Mạc Nghịch gật gật đầu, sau đó ngoắc ngoắc tay với Thi Phong.
“Lại đây.”
Thi Phong đứng bất động: “Có chuyện gì không?”
Mạc Nghịch lặp lại một lần: “Lại đây. Có chuyện.”
Thi Phong nghĩ nghĩ, sau đó bước tới, đến chỗ cách Mạc Nghịch một thước
(khoảng 0,23 m) thì dừng lại.
Thi Phong hỏi anh: “Chuyện gì?”
Mạc Nghịch lấy một hộp thuốc lá từ trong túi, rút một điếu ra đưa đến bên miệng Thi Phong, “Há mồm.”
Thi Phong nhăn mặt, “Tôi không hút thật…”
“Há mồm.” Mạc Nghịch cố chấp không chịu buông tha.
Thi Phong bất đắc dĩ, há mồm ngậm lấy điếu thuốc.
Mạc Nghịch vừa lòng nở nụ cười, lấy bật lửa ra châm điếu thuốc bên miệng cô.
Vừa châm xong, Thi Phong theo bản năng hít một hơi.
Lúc phun khói không cẩn thận phun lên mặt Mạc Nghịch.
Mạc Nghịch nhắm mắt lại, hưởng thụ ngửi mùi khói thuốc.
Ừm… Thoải mái hơn rồi.
Thấy cơ thể không có phản ứng mãnh liệt như vừa rồi, Mạc Nghịch lấy điếu thuốc trong miệng Thi Phong ra đưa lên miệng mình, hút một hơi.
Mạc Nghịch dùng ngón trỏ chọc chọc lên trán Thi Phong, “Đi ngủ đi.”
Trong nháy mắt, Thi Phong cứng người, động tác này…
Cô hít sâu vài lần, bước nhanh về phòng ngủ của Thi Vũ.
***
Lúc vừa vào cửa, sắc mặt cô không hồng hào như lúc nãy, trắng bệch, không có một chút sức sống.
Thi Vũ thấy Thi Phong như vậy, hoảng sợ, cô túm chặt cánh tay Thi Phong, thân mật hỏi: “Chị, sao sắc mặt chị khó coi thế?”
Ánh mắt Thi Phong dại ra, cô lắc lắc đầu, sau đó trùm chăn qua đầu, nhắm mắt lại ngủ.
Thi Vũ rất lo lắng, nhưng lại không dám quấy rầy cô, chỉ đành tắt đèn giúp cô thoải mái hơn.
Vừa tắt đèn, Thi Vũ chưa ngủ ngay.
Thi Phong trằn trọc trên giường hai tiếng vẫn không ngủ được, đã là mười một rưỡi đêm, Thi Phong đứng lên, men theo vách tường ra phòng khách.
Đèn phòng khách vẫn bật, có lẽ là do lúc nãy Mạc Nghịch không tắt.
Thi Phong ngồi lên sofa, giơ tay lên day day huyệt thái dương, đau đầu, mắt cũng đau.
Trạng thái hôm nay của Thi Phong vốn rất ổn, nhưng từ lúc Mạc Nghịch làm động tác đó xong, Thi Phong bắt đầu không bình thường.
Trong trí nhớ, có một người từng làm động tác này với cô.
Lúc đó, cô coi anh ấy là chỗ dựa duy nhất trên thế giới này.
Cuối cùng ——
Thi Phong cúi đầu, cuốn váy lên tận eo.
Vết sẹo trên bụng lộ ra trong không khí, Thi Phong giơ tay lên, chạm nhẹ vào nó.
Cảm giác gồ ghề khiến da đầu cô run lên.
Bây giờ Thi Phong vẫn nhớ lúc dao nhỏ cắt vào bụng cô đau như thế nào.
Tuy được tiêm thuốc tê, nhưng lúc dao giải phẫu chạm vào da thịt, cô vẫn cảm nhận được rất rõ.
Lúc đó, cô mới mười chín tuổi, lại không có ai ở cạnh cô.
Nửa đêm Mạc Nghịch không ngủ được, chuẩn bị ra ngoài hút thuốc.
Anh khẽ mở cửa phòng, đang chậm rãi bước từng bước thì thấy Thi Phong ngồi trên sofa.
Nhìn biểu cảm của cô, có lẽ đang nhớ lại một quá khứ đau khổ nào đó.
Đôi chân trần của cô lộ ra bên ngoài, ánh mắt của Mạc Nghịch bị chân cô thu hút trước nhất.
Anh nhìn chằm chằm hai cặp đùi trong chốc lát, ánh mắt chuyển lên trên ——
Sau đó, anh nhìn thấy vết sẹo trên bụng Thi Phong.
Anh nhớ đến lời nói của bác sĩ sáu năm trước: Đẻ mổ, mất máu quá nhiều.
… Là cô.
***
Mạc Nghịch đóng cửa phòng ngủ, nhẹ nhàng bước đến trước mặt Thi Phong, ngồi xổm xuống, anh đưa tay ra chạm vào vết sẹo trên bụng Thi Phong.
Cảm thấy có thứ gì đó lành lạnh chạm vào bụng, Thi Phong mới bừng tỉnh.
Cô giật mình hất tay Mạc Nghịch ra, vội vàng kéo váy xuống.
Làm xong mấy động tác này, Thi Phong đứng lên từ sofa.
Mạc Nghịch chắn trước mặt Thi Phong, hai tay giữ lấy vai cô, cúi đầu nhìn vành mắt hồng hồng của cô.
“Em khóc?” Mạc Nghịch hỏi cô.
Thi Phong lắc đầu, “Không, anh nhìn lầm rồi. Khuya rồi, tôi đi ngủ đây, anh cũng sớm ——”
Mạc Nghịch che miệng Thi Phong lại, không cho cô nói tiếp.
Anh nhìn thẳng vào mắt của cô, nói từng chữ: “Tìm thấy em rồi.”
Thi Phong ra sức lắc đầu, “Không phải tôi, anh nhận nhầm người rồi, tôi không phải mẹ đứa bé… Không phải tôi không phải tôi không phải tôi.”
“Vết sẹo này…” Tay Mạc Nghịch chạm vào bụng Thi Phong, “Sao lại có?”
“Mạc tiên sinh.” Thi Phong ra vẻ bình tĩnh gọi tên anh, “Đây là chuyện riêng của tôi, chúng ta không thân thiết đến mức có thể chia sẻ chuyện riêng tư. Tôi không muốn nói, nên anh đừng hỏi tôi nữa.”
“Muốn cãi nhau?” Mạc Nghịch hỏi cô.
Thi Phong nói: “Là anh cãi nhau với tôi. Tôi không muốn nói chuyện riêng của mình cho người ngoài nghe.”
…
Thi Vũ bị đánh thức.
Cô loáng thoáng nghe thấy tiếng động ngoài phòng khách, đưa tay sờ sờ sang bên cạnh, đã không có ai.
Thi Vũ lập tức tỉnh hẳn, cô không kịp đi dép vào, vội mở cửa bổ nhào ra phòng khách.
Vừa xông ra, Thi Vũ lập tức hối hận ——
Cô thấy Mạc Nghịch ôm Thi Phong, hai người đang dính chặt nhau, vừa thấy là biết đương lúc lửa tình bùng cháy.
Thế mà cô lại không cẩn thận làm bóng đèn.
Thi Phong và Mạc Nghịch nghe thấy tiếng động lập tức cùng nhau nhìn về phía Thi Vũ.
Thi Vũ cười tủm tỉm vẫy vẫy tay với hai người bọn họ: “… Ờm, hai người cứ tiếp tục, tiếp tục đi. Em về phòng ngay đây.”