Edit: MiriBeta: Đông Thần Thần [冬辰辰] aka MiyukiBữa sáng được giải quyết rất nhanh chóng, tuy Mạc Nam Kiêu bị bỏng nhưng Mạc Nghịch không định cho cậu nghỉ học.
Lúc ăn xong anh bèn chuẩn bị đưa cậu đi học. Thi Phong nhịn không được hỏi Mạc Nghịch: “Anh muốn đưa Nam Kiêu đi học?”
Mạc Nghịch: “Ừ.”
Thi Phong nói: “Nam Kiêu bị bỏng mà, tôi nghĩ anh nên để bé ở nhà nghỉ vài ngày cho tốt đã.”
Mạc Nghịch: “Nam Kiêu là đàn ông.”
Thi Phong sửa lại: “Nam Kiêu chỉ là một cậu bé.”
Mạc Nghịch: “Một ngày nào đó sẽ thành đàn ông.”
Thi Phong: “…”
Mạc Nghịch vừa giúp Mạc Nam Kiêu sửa sang lại ba lô, vừa nói: “Đàn ông nên có dáng dấp của đàn ông.”
Thi Phong muốn phản bác, nhưng lại cảm thấy Mạc Nghịch nói rất có lí.
Thực sự con trai không nên yếu ớt, nều không khi lớn sẽ không có khí khái đại trượng phu.
Chuẩn bị xong, Mạc Nghịch cầm túi sách đi đến trước mặt Mạc Nam Kiêu, vươn tay định bế cậu.
Hình như Mạc Nam Kiêu không nhìn thấy anh, đi thẳng đến chỗ Thi Phong nắm lấy tay cô.
Mạc Nghịch liếc bọn họ một cái, nhắc: “Đi.”
Thi Phong vội vàng gật đầu, “À, ừ.”
Mạc Nghịch đi rất nhanh, Thi Phong cũng không cố đi nhanh hơn để đuổi kịp anh.
Dù sao Mạc Nam Kiêu đang đi cùng cô, Mạc Nghịch không thể không chờ.
Lúc Mạc Nghịch đi đường trông có vẻ hùng hùng hổ hổ, ừm, hình như đang tức giận.
***
Trên đường đi học, Thi Phong luôn miệng nói chuyện với Mạc Nam Kiêu, tuy hầu như Mạc Nam Kiêu không đáp lại cô, nhưng một mình cô nói cũng có vẻ vui rạo rực.
Trong lúc đó, Mạc Nghịch không có chút xíu cảm giác tồn tại.
Vất vả một lúc đến trường học, Thi Phong xuống xe, bế Mạc Nam Kiêu xuống.
Mạc Nghịch căn bản không cần bước xuống bế Mạc Nam Kiêu xuống.
Trước khi vào trường, Thi Phong cười nói với anh: “Đi đường cẩn thận.”
Mạc Nghịch “ừ” một tiếng không rõ cảm xúc, sau đó phóng vèo xe đi.
…
Hoàn thành công việc cả ngày, lúc tan tầm, Thi Phong nhận được điện thoại của Thi Vũ.
Thi Phong: “Chuyện gì?”
“Chị… Chuyện đó…” Bên kia điện thoại, Thi Vũ đang ấp a ấp úng, “Là… Chính là chuyện em đưa tư liệu của chị cho sở môi giới hôn nhân ấy…”
“Ừ, sau đó?” Thi Phong hỏi.
Thi Vũ nói: “Hôm nay có điện thoại gọi tới, sắp xếp lịch hẹn vào thứ Bảy.”
“Ừ, biết rồi.” Thi Phong tỏ vẻ đã biết.
Lần này đến lượt Thi Vũ giật mình.
Cô vốn nghĩ Thi Phong nhất định rất không vui, không ngờ chị cô lại bình tĩnh như vậy.
Thi Vũ vẫn cảm thấy không thể tin được, cô nàng không chắc chắn hỏi: “Chị, chị muốn đi thật à? Nếu không muốn đi… em sẽ từ chối. Dù sao bên đó cũng chỉ là ——”
“Gặp một lần đi.” Thi Phong ngắt lời Thi Vũ.
“Đi thật ạ?” Thi Vũ vẫn không tin, “Nhưng không phải chị ngủ với nam thần nhà em hai lần rồi, chị vẫn đi hẹn hò với người khác như vậy, có thấy mặc cảm tội lỗi với nam thần nhà em không, nhớ lại ánh mắt nam thần nhà em nhìn chị mà xem, ôi chao…”
Thi Phong: “Chỉ là xem mắt thôi. Xem có hợp không rồi xét sau.”
Thi Vũ: “Chắc chắn trên thế giới này không có ai hoàn hảo bằng nam thần nhà em đâu.”
Thi Phong hỏi lại: “Nếu vậy, em gọi cho chị làm gì?”
Thi Vũ: “… Em chỉ là hỏi ý kiến của chị chút thôi.”
Thi Phong: “Chị tan làm rồi, về nói tiếp.”
Thi Vũ: “…”
Cô chưa kịp há mồm, Thi Phong đã cúp điện thoại.
——-
Cúp máy xong, Thi Phong đưa Mạc Nam Kiêu ra khỏi phòng học.
Lúc cô đưa Mạc Nam Kiêu xuống tầng, Mạc Nghịch đã đang đứng đợi bên dưới.
Thi Phong đưa Mạc Nam Kiêu cho Mạc Nghịch, “Ngày mai gặp, tôi về đây.”
“Mẹ.” Thi Phong vừa xoay người, Mạc Nam Kiêu đột nhiên mở miệng gọi.
Thi Phong cứng đờ, không khống chế được quay đầu lại.
Trước Mạc Nam Kiêu, cô không có chút sức chống cự nào. Có lẽ đây là cảm giác làm mẹ chăng.
Thằng bé mới gọi bừa một tiếng, tim lập tức biến thành vũng nước.
Thi Phong ngồi xổm xuống trước mặt Mạc Nam Kiêu, cười dỗ cậu: “Hôm nay cô có việc, ngày mai chúng ta lại gặp nhau nhé. Em về với bố đi, ngoan ngoãn nghe lời bố nhé, được không?”
Mạc Nam Kiêu nghĩ một lát, cái hiểu cái không gật gật đầu.
Thi Phong thơm má Mạc Nam Kiêu một cái, sau đó đứng lên, chào tạm biệt với Mạc Nghịch.
Mạc Nghịch không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm cô.
***
Đi xe điện ngầm từ trường học về đến nhà cần khoảng 40 phút, Thi Phong sáu giờ đến trạm xe điện ngầm, lúc về đến nhà đã gần bảy giờ.
Thi Vũ chuẩn bị bữa tối chờ cô như mọi khi.
Lúc ăn cơm, Thi Phong chủ động hỏi Thi Vũ: “Sở môi giới hôn nhân có giới thiệu gì không.”
Thi Vũ gật gật đầu: “Cùng tuổi với chị.”
Thi Phong nghĩ nghĩ, nói: “Ừ, thứ bảy gặp mặt à.”
Thi Vũ: “Vâng… Đúng vậy.”
Thi Phong cười cười, “Vậy gặp một lần cũng được. Coi như có thêm một người bạn.”
“Khụ khụ ——” Thi Vũ nghẹn.
Ho khan 3 phút mới đỡ, cô trợn mắt nhìn Thi Phong, vẻ mặt không thể tin: “Chị, rốt cuộc chị có biết xem mắt là gì không vậy?”
Thi Phong: “Điểm thi ngữ văn vào trường của chị là 138.”
Thi Vũ: “… Vậy chị có nghĩ tới cảm giác của nam thần nhà em không? Nếu anh ấy biết chị đi xem mắt, chắc chắn sẽ rất đau lồng.”
Thi Phong: “Chị và Mạc Nghịch sẽ không ở bên nhau.”
Thi Vũ: “Nhưng chị thích anh ấy mà.”
Thi Phong: “Không.”
Thi Vũ: “Vậy, anh ấy thích chị, chị phải thừa nhận đó.”
Thi Phong: “Anh ấy không thích chị. Chỉ là con anh ấy quý chị thôi.”
Thi Vũ: “Con anh ấy thích chị là được, nam thần nhà em yêu con biết bao. Vì con của mình cũng nhất định sẽ lấy chị về làm vợ.”
Thi Phong: “…”
Cô không biết nên giải thích thế nào với Thi Vũ, cô cũng không muốn Thi Vũ biết Mạc Nghịch là người đàn ông năm đó.
Vì thế, cô sáng suốt lựa chọn im lặng.
Còn xem mắt, cô định đi thật —— bởi vì cô không định kết hôn.
…
Một tuần trôi qua rất nhanh, nháy mắt đã đến thứ sáu.
Mấy ngày nay, Thi Phong cũng không tiếp xúc nhiều với Mạc Nghịch, khi Mạc Nghịch đến đón con, Thi Phong chỉ chào hỏi thông thường với anh.
Trạng thái ấy anh cầu còn không được.
Thi Phong chưa bao giờ phủ nhận mình có cảm giác với Mạc Nghịch, nhưng cô cũng biết rõ, cô và Mạc Nghịch căn bản không thể ở bên nhau.
Tuy bỏ qua chuyện quá khứ, nhưng không thể coi nó chưa từng xảy ra.
Vết thương vĩnh viễn còn ở đó, cô phải giữ mình lí trí mới có thể bảo đảm mình không bị thương lần thứ hai.
Một lần thất tín vạn lần bất tin.
Không ai là không như vậy.
Buổi tối thứ Sáu, Thi Phong nhận được tin nhắn của Mạc Nghịch.
【 Mai mấy giờ cô đến 】 Một câu đơn giản, đơn giản đến ngay cả dấu chấm câu đều không có.
Thi Phong trả lời: 【 Ngày mai tôi có việc, dời lịch sang ngày kia. 】
Sau khi gửi tin nhắn đi, Mạc Nghịch không nhắn lại cho cô nữa.
Thi Phong nhìn chằm chằm di động trong chốc lát, rồi ngủ thiếp đi lúc nào không hay.
Sáng thứ bảy, xem mắt. Thi Phong dậy sớm, thay bừa một bộ quần áo, không trang điểm đã đi ra ngoài.
Bước vào nhà ăn đã đặt trước, Thi Phong gặp được đối tượng xem mắt hôm nay —— Tống Chu.
Mặt Tống Chu rất non, tuy ăn mặc theo phong cách khá trưởng thành nhưng vừa thấy là biết đang giả trưởng thành.
Hơn nữa, nhìn trạng thái, có lẽ anh ta cũng chẳng quan tâm mấy đến buổi xem mắt này.
Thi Phong đi lên, ngồi xuống trước mặt Tống Chu.
Cô chủ động chào hỏi: “Xin chào. Thi Phong.”
Nói xong, thân thiện vươn tay với Tống Chu.
Tống Chu còn không nhìn, lạnh nhạt đáp: “Xin chào, Tống Chu.”
Thi Phong kìm lòng không đậu cười ra tiếng: A, vị này căn bản không có ý đến xem mắt thì phải?
***
Mạc Nghịch thức trắng đêm. Từ khi nhận được tin nhắn của Thi Phong, trong đầu anh lập tức xuất hiện đủ loại ảo tưởng.
Hơn nửa đêm, giọng nói kia lại xuất hiện cười nhạo anh.
Tiếng cười vẫn dữ tợn như thế, khi quá đáng thì cao vút chói tai.
Mạc Nghịch bịt tai, đau đớn đập đầu vào đầu giường.
“Cút, cút ngay.”
“Không ai thích mày, tất cả mọi người thấy mày rất phiền, sự tồn tại của mày chính là một sai lầm. Mày nên sớm chết đi… Còn sống như vậy, chẳng lẽ mày không thấy đau khổ sao? Cô ấy không yêu mày, mày là kẻ làm cô ấy tổn thương, không chừng cô ấy còn luôn ước mày sớm chết đi cho hết phiền.”
“Cút, cô ấy không làm thế.”
Mạc Nghịch ra sức đập đầu vào ván giường gỗ, đập rất mạnh làm cả chiếc giường rung lên.
“Trốn tránh không thể giải quyết vấn đề, mày muốn làm kẻ nhu nhược cả đời sao? Mày tự sát đi, tất cả vấn đề đều được giải quyết dễ dàng.”
Mạc Nghịch nhắm mắt lại, trước mắt đột nhiên hiện lên hình ảnh Thi Phong đang hôn một người đàn ông khác.
Cảm xúc kích động bất ngờ khiến anh nhảy dựng lên. Mạc Nghịch mở to mắt, chỉ vào không khí: “Lại đây!!”
Không có tiếng đáp lại. Căn phòng trống rỗng, chỉ có một mình anh đang nổi điên với vách tường.
Điều đáng sợ nhất của bệnh tâm thần phân liệt là không hoàn toàn mất đi ý thức, khi phát bệnh vẫn có thể biết được rằng mình vẫn tỉnh táo.
Vì lẽ đó, người bệnh sẽ tin những chuyện hoặc cảnh tượng mình ảo giác là thật một cách vô điều kiện, hơn nữa ý nghĩ đó dần xâm chiếm ý thức khiến người bệnh luôn muốn chứng minh đó là sự thật.
Mạc Nghịch dùng chút lí trí cuối cùng đi đến tủ đầu giường, uống thuốc bác sĩ kê lần trước, cuối cùng bịt tai ngồi vào một góc phòng sáng sủa.
Thuốc an thần khống chế mấy loại bệnh thần kinh này có hiệu quả rất nhanh, chỉ hơn mười phút, Mạc Nghịch dần tỉnh táo lại, cũng không nghe thấy ảo giác nữa.
…
Tám giờ sáng, Mạc Nam Kiêu rời giường, Mạc Nghịch giúp cậu đánh răng rửa mặt rồi cùng ăn sáng với cậu.
Ăn xong là lúc 9:30.
Mạc Nghịch trở lại phòng thay một bộ quần áo, sau đó dắt Mạc Nam Kiêu cùng ra cửa.
Trên đường, Mạc Nghịch hỏi Mạc Nam Kiêu: “Con nhớ cô ấy không.”
Sau đó, anh nhận ra có khả năng Mạc Nam Kiêu không biết “cô ấy” là ai, vì thế, bổ sung: “Bố nói mẹ con ấy.”
Mạc Nam Kiêu gật gật đầu, Mạc Nghịch nhìn qua kính chiếu hậu thấy được ánh mắt kiên định của con trai.
Anh nói: “Bây giờ bố dẫn con đi tìm mẹ.”
Mạc Nam Kiêu tiếp tục gật đầu. Hai cha con chưa từng trao đổi thông thuận như vậy bao giờ, Mạc Nghịch bây giờ mới phát hiện: Chỉ cần nói với Mạc Nam Kiêu những chuyện liên quan đến Thi Phong, Nam Kiêu nhất định sẽ đáp lại.
Mạc Nghịch mất hơn nửa tiếng lái xe đến cửa nhà Thi Phong.
Anh bế Mạc Nam Kiêu xuống, hai cha con cùng bước lên tầng.
Khu tập thể Thi Phong ở có vẻ cổ nên không có thang máy.
Nhưng, nhà cô ngay tầng ba, đi cầu thang cũng không phải việc gì khó.
Đi vào tòa nhà, Mạc Nghịch vươn tay với Mạc Nam Kiêu: “Nắm lấy, đi cẩn thận.”
Mạc Nam Kiêu nghe lời cầm lấy tay anh.
Hai cha con cùng đi lên tầng ba. Đứng trước cửa nhà Thi Phong, Mạc Nghịch đưa tay gõ cửa.
Thi Vũ vốn đang vẽ tranh, nghe thấy tiếng gõ cửa, cô nhìn lướt qua đồng hồ treo tường ngoài phòng khách theo bản năng.
Chẳng lẽ chị về nhanh như vậy?
Ra ngoài chưa đến một tiếng đã về…
Thi Vũ khó hiểu đi mở cửa, vừa mở cửa, cô lập tức kinh sợ.
“Thầy, thầy, thầy Mạc…” Thi Vũ sốt ruột lắp bắp: “Ngài, ngài, sao ngài lại đến đây?”