Edit: Trần Thị Nhiệt
Nàng gọi Cửu vương gia là Cửu hoàng thúc! Lẽ nào, nha đầu này cũng là người trong hoàng gia?
Nhưng, trong số các công chúa trong hoàng gia, làm gì có ai có bộ dạng xấu xí thế này?
Chính Phương hơi ngẩn ra, sau đó mới thành thật trả lời: "Khoảng chừng..."
Thực ra, bản thân hắn cũng không biết, không biết tại sao hôm nay, ý thức lúc nào cũng có chút mơ hồ, giống như là thỉnh thoảng sẽ bị thất thần vậy.
Hắn ngẩng đầu nhìn, mặt trời đã treo trên cao, Chính Phương tính toán rồi mới nói: "Có lẽ là gần một canh giờ rồi."
Một canh giờ, hai tiếng! Bọn họ vậy mà lại chơi cờ ở đây lâu như vậy!
Nhưng, nửa canh giờ trước đó, nàng mới dây dưa với Đế Vô Nhai ở rừng trúc sau núi.
Chẳng lẽ, Cửu hoàng thúc thật sự không phải là Đế Vô Nhai?
"Ngươi không ở Cấm Quân viện tham gia tuyển chọn, đến Long Võ viện của bản vương làm gì?" Chiến Khuynh Thành nhìn chằm chằm Phượng Cửu Nhi đã đứng lên.
Đôi mắt đẹp như vậy, từ đầu đến cuối hờ hững như hoa lan, tĩnh lặng như nước, không ai có thể nhìn thấu trong đó ẩn giấu thứ gì.
Phượng Cửu Nhi suy nghĩ một chút rồi mới nói: "Ta...Cửu Nhi đi qua cửa viện rồi, ta quay về bây giờ đây, tạm biệt Cửu hoàng thúc, tạm biệt viện sĩ đại nhân."
Tạm biệt? Hai người khẽ cau mày, nhưng nha đầu này vừa quay người, đã đi xa rồi.
A, tạm biệt, chắc có ý là cáo từ.
Viện sĩ đại nhân vẫn luôn đắn đo không chắc chắn về thân phận của Phượng Cửu Nhi, lòng tò mò của hắn chưa bao giờ bị dập tắt.
"Vương gia, cô nương này..."
"Nha đầu nhặt được trên đường." Chiến Khuynh Thành đứng lên, phẩy nhẹ ổng tay áo, "Bản vương mệt rồi, ván cờ này, hòa."
Hắn quay người rời đi, Ngự Kinh Phong vội vàng đuổi theo sau, đi cùng với hắn.
Sau khi viện sĩ đại nhân cung tiễn hắn rời đi, ngoảnh đầu lại nhìn ván cờ trên bàn đá, mày rậm nhíu chặt hơn.
Ván cờ này...Hắn chơi với Cửu vương gia khi nào vậy? Tại sao bây giờ không có một chút ấn tượng nào?
Hắn muốn uống một chén trà, nhưng không hiểu saovừa nhìn chén trà trên bàn đá lại có chút kháng cự.
Hình như chính là sau khi uống chén trà đó, đầu óc của hắn bắt đầu mê man, rõ ràng vẫn luôn chơi cờ với Cửu vường gia, nhưng, nội dung chơi thế nào thì hoàn toàn không nhớ được.
...
Phượng Cửu Nhi vừa đi khỏi tiểu viện, thì nhìn thấy một hạ nhân bưng trà nóng, muốn đến chòi nghỉ mát bên phía Cửu hoàng thúc.
Nàng khẽ nhíu mày, bước nhanh qua đó: "Cái đó, xin chào, ngươi là người phục trách hầu hạ Cửu hoàng thúc sao?"
Cửu hoàng thúc! Cả hoàng thành này, chỉ có một Cửu hoàng thúc!
Cho nên, mặc dù vẫn chưa biết thân phận của Phượng Cửu Nhi, cũng đã xem nàng là một tiểu bối nào đó trong số các hoàng thân quốc thích.
"Vâng, thuộc hạ ở đây chờ phân phó của vương gia và viện sĩ đại nhân." Hạ nhân vội vàng gật đầu nói.
"Cửu vương gia và viện sĩ đại nhân thật sự vẫn luôn ở đây chơi cờ sao?"
Phượng Cửu Nhi nhìn chằm chằm vào khuôn mặt hắn, mặc dù hắn cúi đầu, nhưng, ít nhất nàng vẫn nhìn thấy rõ từng sợi dây thần kinh trên mặt hắn.
Ngoại trừ mấy người lợi hại như Cửu hoàng thúc, Ngự Kinh Phong, có thể khống chế tốt mỗi biểu cảm trên khuôn mặt mình.
Người bình thường khó mà làm được điểm này, hơn nữa, hạ nhân trước mắt này nhìn cũng không giống người có lòng dạ thâm sâu.
Nhưng lúc hạ nhân này trả lời, cơ thịt trên mặt rất nhẹ nhàng, quả thật không giống như là đang nói dối: "Vâng, chắc đã chơi gần một canh giờ rồi."
Lại là một canh giờ!
Lẽ nào, Cửu hoàng thúc thật sự vẫn luôn ở đây ? Nói như vậy, hắn thật sự không phải là Đế Vô Nhai.
Lòng bàn tay Phượng Cửu Nhi siết chặt, nghĩ đến việc Đế Vô Nhai hôn mình, còn động tay động chân với mình, nàng tức giận đến mức hận không thể xé xác hắn ra !
Đáng chết ! Không phải Cửu hoàng thúc, lại còn dám làm như vậy với nàng ! Tên khốn nạn đó !
Nhưng...Phượng Cửu Nhi sửng sốt, đột nhiên đỏ mặt.
Là Cửu hoàng thúc thì có thể khinh bạc nàng như vậy sao ? Phi phi phi, sao có thể thế được, đang nghĩ lung tung cái gì vậy chứ!
Trở về Cấm Quân viện, không ngờ, danh sách nhập học đã được đưa ra vào buổi sáng. Nhìn thấy danh sách, Phượng Cửu Nhi trợn tròn mắt !