Edit: Tiểu Nguyệt Lượng
Phượng Cửu Nhi bị nhét vào trong một căn phòng đóng kín, thoạt nhìn cũng không giống như là phòng giam, cách bày trí này quả thực có thể nói là xa hoa.
Mặc dù chẳng biết tại sao lại bị đưa đến đây, nhưng dù sao, không phải ngồi tù là tốt rồi.
Giữa phòng có một cái bàn đá cẩm thạch, trên bàn tràn đầy toàn là các món ngon, mùi hương bay khắp nơi, mùi thơm khiến người ta thèm ăn.
Nàng lập tức qua đó, lấy ngân châm ra thử qua từng món, sau khi xác định không hề bị hạ độc, lập tức ngồi xuống, ăn miếng to.
Ngon quá, đúng là ngon quá, tại sao trên đời này lại có món ngon như vậy.
Trứng trong bụng con gà, là trứng sữa vẫn còn chưa đẻ, lòng trắng và lòng đỏ vẫn trộn lẫn vào nhau.
Cắn có chút sướng miệng, hoàn toàn khác với trứng gà có vỏ, hơi giống với trứng ba ba.
Quan trọng nhất chính là, bên trong mỗi quả trứng sữa, ở giữa đều được khoét rỗng, bên trong là nhân thịt tôm hùm đã được chiên qua.
Cắn một miếng, thịt tôm có độ đàn hồi, trứng sữa cũng ngon miệng, quả thực ăn ngon muốn chết!
Phượng Cửu Nhi một hơi ăn hết năm sáu cái, mới dời đũa sang chiếc bánh ngọt ở bên cạnh.
Lại là trứng! Nhưng lần này, là bánh ngọt mãng cầu biển.
Mãng cầu ngon và mịn, lòng đỏ trứng vịt muối vàng mềm xốp, phối với nhân hạt thông băm nhỏ...A a a a! Ngon quá!
Chiếc đũa lại đưa qua, là vịt bát bảo.
Thoạt nhìn chỉ là một con vịt bình thường, nhưng khi ngươi mở bụng nó ra mới biết được, đây là vịt bát bảo, không chỉ là ăn thịt vịt, mà là, một đống kho báu!
Nhân quả ô-liu và nhân hạt dưa cùng với nhân óc chó xốp giòn vừa miệng, quyện trong cơm nếp ngọt dẻo, phối với cánh hoa quế, quả vàng không hạt, ngọt mà không ngấy, mùi hoa nức mũi, quả thực là cực phẩm nhân gian.
Còn có nhiều thịt cá giòn, bào ngư sốt cải ngọt, tôm hùm cuốn tinh tế, cá muối hấp cua, canh tổ yến sầu riêng...
Nàng không ăn được nữa, thật sự không ăn được nữa, bụng đã căng ra như cái trống rồi, nhưng nhìn đồ ăn trên bàn vẫn chảy nước miếng.
Tại sao chỉ ăn chưa đến một phần ba, mà đã no đến mức không đứng dậy nổi?
Không! Nàng vẫn muốn tiếp tục! Canh tổ yến sầu riêng nàng còn chưa ăn, nếm một ngụm, rồi lại nếm một ngụm...A! No quá...
"Viện sĩ đại nhân, đồ ăn đã chuẩn bị xong, có thể mời vương gia đến rồi."
Bên ngoài, đột nhiên truyền đến giọng nói của hạ nhân.
Phương Chính gật đầu, vuốt cằm: "Tốt, mời vương gia qua đây dùng bữa."
"Vâng."
"Bàn đồ ăn này quý lạ trăm vị, trị giá ít nhất cũng nghìn lượng, hẳn là có thể làm cho vương gia vui lòng."
"Chỉ hi vọng là thế."
Một tên hạ nhân đi, một tên hạ nhân khác khom người mở cửa phòng ra : "Viện sĩ đại nhân, mời..."
Lời còn chưa dứt, hai người vào cửa đã trợn tròn mắt, hình như bị thứ gì đó đáng sợ dọa sợ.
Cảnh tượng có chút xấu hổ, Phượng Cửu Nhi ngồi ở trên ghế, trong miệng còn chứa một ngụm canh tổ yến sầu riêng.
Lúc nghe thấy giọng nói nàng vốn muốn tìm một chỗ để trốn đi, nhưng, bây giờ nàng no đến mức đứng cũng không vững, chứ đừng nói là tìm chỗ trốn.
Hơn nữa, bụng to như vậy, làm sao trốn?
Nàng nháy nháy mắt, khó khăn nuốt thức ăn ngon trong miệng xuống, mới khó khăn nói: "Cái đó, là bọn họ...bắt ta đến đây..."
Vẻ mặt viện sĩ trầm xuống, rồi nhìn hạ nhân: "Cô nương này không phải là người của Long Võ viện, món ăn trên bàn trị giá bao nhiêu? Để nàng bồi thường gấp ba!"
"Vâng!"
"Không không không! Ta, ta thật sự là bị bắt đến đây." Gấp ba, không dọa sợ con quỷ nghèo nàng mới lạ !
Vừa rồi ở bên ngoài, đã nghe thấy bọn họ nói gì đó, giá tị ít nhất là nghìn lượng...
"Đây là Long Võ viện, ngươi là người của Cấm Quân viện, đến chỗ của ta ăn, chính là ăn trộm ! "
"Ta không cố ý..." Phượng Cửu Nhi khóc lóc thảm thiết, viện sĩ hừ lạnh : "Trừ phi ngươi là người của Long Võ viện ta, bằng không thì, chính là ăn trộm !"