Edit: Tiểu Nguyệt Lượng
Lúc Phượng Cửu Nhi trở về, Thiện Nhất Đao và Hình Tử Châu cũng vừa hay chạy tới.
Sắc môi của Mộ Mục đã biến thành màu đen, đúng như lời Cửu Nhi nói, mặc dù có một phần độc đã được nặn ra, nhưng, độc tố đã thấm vào trong máu.
Nàng đập nát mấy cây dược thảo vừa tìm về, nhỏ nước thuốc vào trong miệng Mộ Mục, lại bảo Thiện Nhất Đao và Hình Tử Châu đỡ Mộ Mục ngồi dậy.
Nàng lấy ngân châm ra, đầu kim ấn lên đỉnh đầu của Mộ Mục.
"Cửu Nhi, đây là tử huyệt!" Tiểu Anh Đào bị nơi nàng hạ châm dọa cho hoảng sợ.
Hình Tử Châu và Thiện Nhất Đao cũng nhìn chằm chằm vào ngân châm kia, vẻ mặt kỳ lạ.
Thiện Nhất Đao hơi do dự: "Cửu Nhi, đây... Đây đúng là tử huyệt."
Phượng Cửu Nhi không quan tâm tới bọn họ, rũ mắt nhìn Mộ Mục : "Mộ Mục, ngươi có tin ta không ? Nếu tin, thì hừ hai cái. "
Bây giờ không thể lộn xộn, lộn xộn, sẽ làm trở ngại nàng hạ châm, cho nên, ngay cả hành động gật đầu cũng được lược bỏ.
Mộ Mục lập tức hừ hai lần, không chần chừ chút nào.
Một châm này của Phượng Cửu Nhi, ấn lên huyệt Bạch Hội trên đỉnh đầu của Mộ Mục, một kim khác, sau khi xé vạt áo của Mộ Mục ra, nàng ấn lên huyệt Thiên Trung.
Hai chỗ đều là tử huyệt, khiến ba người còn lại đều run sợ trong lòng một trận.
Tiểu Anh Đào muốn ngăn cản, nhưng thấy sắc môi của Mộ Mục càng ngày càng đen, lại không dám, nhưng, hai huyệt vị này, quá nguy hiểm !
Phượng Cửu Nhi căn bản không có tâm tư dư thừa để do dự, kim dài đè lên huyệt vị, đột nhiên dùng sức đâm vào.
"Ư!" Mặc Mộ Mục biến sắc, rõ ràng là đang nhịn đau.
"Mộ Mục! Ngươi thế nào rồi?" Tiểu Anh Đào sốt ruột, ánh mắt đỏ lên, "Cửu Nhi, Cửu Nhi ! Hình như hắn rất đau đớn ! "
Vẻ mặt Phượng Cửu Nhi lạnh lùng, không nói lời nào, đi đến bên cạnh Mộ Mục ngồi xổm xuống, chỉ nhìn hắn một cái, tay phải đặt lên tâm môn của hắn.
Mộ Mục không nói gì, cắn răng nhìn chằm chằm vào mặt nàng.
Giờ phút này, đáy mắt nàng không có chút tình cảm nào, chỉ có nghiêm túc.
Mặc dù vết sẹo trên mặt xấu xí, nhưng đôi mắt nghiêm túc kia, lại giống như ngôi sao sáng nhất bầu trời đêm, ráng mây nổi bật nhất ở phía chân trời, rất động lòng người !
"Mộ Mục, nhịn đau." Cửu Nhi vừa dứt lời, đột nhiên, một chưởng ép xuống tâm môn của hắn.
Lần này Mộ Mục đến hừ cũng không hừ, đau đớn, khiến thần kinh của hắn trong nháy mắt đã căng cứng, phụt một tiếng, phun ra một ngụm máu đục.
"Mộ Mục !" Tiểu Anh Đào gần như muốn hét lên, sự tín nhiệm với Phượng Cửu Nhi, cũng nhanh chóng tan vỡ !
"Tử Châu, Nhất Đao, phải mau đưa hắn về ! Long Võ Viện có y quán, sẽ có đại phu chăm sóc hắn !"
Không phải nàng không muốn tin Cửu Nhi, nhưng, tính huống bây giờ của Mộ Mục xem ra thật sự không ổn, nàng sợ...
Trên mặt Thiện Nhất Đao và Hình Tử Châu cũng đầy khó xử, bọn họ cũng rất muốn tin Cửu Nhi, nhưng, tình hình của Mộ Mục hình như càng ngày càng gay go rồi.
Đúng lúc mọi người đang do dự không quyết định, Mộ Mục đột nhiên mở mắt ra, nói giọng khàn khàn : "Ta... Ổn rồi. "
"Mộ Mục !"
... Ổn rồi, chuyện này không thể nào, độc tính mạnh, tuyệt đối sẽ không tốt lên một chút nào.
Nhưng Mộ Mục cảm thấy rất rõ ràng, hô hấp chậm lại, sau khi nôn ra máu đục kia trong lồng ngực, tay chân cuối cùng cũng đã hồi phục lại một chút khí lực.
Nhưng Phượng Cửu Nhi nói rồi, tình huống của hắn bây giờ, không thích hợp đi lại, cho nên, bọn họ làm một cái giá gỗ đơn giản, nâng hắn lên.
Chỉ là, trăng sáng sao thưa, lúc trở về sân luyện võ của Long Võ Viện, công tác kiểm kê các đội cũng đã hoàn toàn hoàn thành. Hoắc Nham lạnh lùng liếc nhìn bọn họ : "Đội các ngươi thua rồi, tự chọn một người, loại bỏ !"