Edit: Tiểu Nguyệt Lượng
Loại bỏ!
Bọn họ trải qua trăm ngàn cay đắng, thoát chết trong gang tấc, còn mang về mấy giỏ đầy Long Thiệt thảo.
Đổi lấy kết quả chính là, tự lựa chọn loại bỏ một người!
"Hoắc giáo úy, bọn ta phát hiện có tên áo đen, lo lắng bọn chúng sẽ gây rối với học viện chúng ta, mới đuổi theo."
Vừa nghe thấy hai chữ "Loại bỏ", Tiểu Anh Đào lập tức sốt ruột: "Hoắc giáo úy, bọn ta có lòng trung thành với học viện."
"Thua chính là thua, nói nhiều cũng vô ích." Vẻ mặt Hoắc Nham lạnh lẽo.
"Nhưng, bọn ta là đội mang Long Thiệt thảo về nhiều nhất!"
Tiểu Anh Đào vừa rồi cũng nhìn giỏ mọi người mang về, mỗi một đội cộng lại, đội nhiều nhất cũng chỉ được hơn nửa giỏ, đến cả một giỏ cũng không đầy được.
Nhưng bọn họ có hơn bốn giỏ đầy!
"Lỡ giờ ước định, chính là thua!" Mặt Hoắc Nham không cảm xúc, không hề dao động chút nào.
"Nếu đang chờ dược thảo của ngươi để cứu mạng, ngươi làm lỡ thời gian, đến lúc đó các huynh đệ của ngươi đã bệnh chết rồi, đại quân còn cần chỗ dược thảo này làm gì?"
Tiểu Anh Đào không còn gì để nói, chỉ có thể cắn môi, ánh mắt đỏ lên.
"Nhưng, thư viện có thể xuất hiện gian tế, chẳng lẽ, bọn ta cứ ngồi đó nhìn mà không quan tâm sao?"
Hình Tử Châu thấy Tiểu Anh Đào uất ức, đau lòng nói: "Hoắc giáo úy, nếu là ngươi, ngươi sẽ làm như vậy sao?"
"Ngươi đã từng nghe, quân lệnh như núi chưa?" Mặt Hoắc Nham không biểu cảm nói.
Phượng Cửu Nhi trầm mặc rất lâu, sau khi chắc chắn Mộ Mục đã hoàn toàn không sao, mới đi lên trước hai bước.
"Vậy xin hỏi Hoắc giáo úy đã từng nghe qua, tướng ở ngoài, có thể không theo lệnh vua chưa?"
Ánh mắt Hoắc Nham rơi lên khuôn mặt nàng, trầm mặc trong giây lát, mới lạnh lùng nói: "Vậy thì, các ngươi đã đóng góp được gì? Tên áo đen đó đâu? Bắt được không? Mục đích của bọn chúng, đã tra rõ chưa?"
"Chưa rõ thực lực giữa mình với đối phương, đã tùy tiện ra tay, hôm nay kết quả cuối cùng thu được chính là, kẻ áo đen chạy thoát, bứt dây động rừng, còn các ngươi..."
Hắn chỉ vào Mộ Mục ngồi ở bên cạnh, giọng nói lạnh như băng: "Người của các ngươi, bị thương thành như vậy! Đây chính là cái giá cho cách hành sự lỗ mãng của các ngươi!"
Mộ Mục cố gắng đứng dậy, nói giọng khàn khàn: "Là lỗi... Của ta."
"Hôm nay không phải ta muốn truy cứu các ngươi ai đúng ai sai, mà là, bốn mươi hai đội của Long Tư Viện đã thua, thì nhất định phải loại bỏ một người!" Hoắc Nham sắt đá vô tình, căn bản không cho bất cứ cơ hội nào: "Bản giáo úy nói lại lần nữa, quân lệnh như núi! Các ngươi nhất định phải lập tức chọn một người loại bỏ, một nén nhang sau, nếu không thể quyết định, vậy thì toàn đội sẽ bị loại bỏ, tất cả người của bốn mươi hai đội, lập tức rời khỏi Long Võ Viện!"
Một nén nhang!
Phượng Cửu Nhi siết chặt nắm tay, ánh mắt của Tiểu Anh Đào đỏ hơn, chỉ là, vẫn luôn cố kìm nén nước mắt.
Tâm trạng của Hình Tử Châu và Thiện Nhất Đao nặng nề, chỉ có thể yên lặng không nói lời nào.
Đội quân khác đã lần lượt rời khỏi sân luyện võ, các học sinh quay về nghỉ ngơi, chỉ có Long Tư quân bọn họ, vẫn đợi ở nơi này.
Mặc dù bốn mươi hai đội phải tiếp nhận loại bỏ, nhưng, người của những đội khác cũng không hừ một tiếng mà đang chờ đợi, không có ai rời đi trước.
Bốn mươi hai đội, năm người trở về cùng nhau, không ai nói chuyện, yên lặng như chết!
Không biết đã qua bao lâu, cuối cùng, Mộ Mục lạnh nhạt nói: "Là ta không đánh giá được thực lực của đối phương, hành sự lỗ mãng, làm liên lụy đến các ngươi."
Hắn cười, nụ cười rất hiếm thấy, cho dù tái nhợt, nhưng vẫn rất thoải mái đẹp mắt.
"Ta rút lui, nhưng ta rất vui, vì có thể quen biết các ngươi, đặc biệt là ngươi, Cửu Nhi, cảm ơn ngươi đã cứu ta một mạng."
Mộ Mục chắp tay, Tiểu Anh Đào oa một tiếng khóc lên: "Đều là lỗi của ta, nếu không phải ta đi ngắm hoa..." Phượng Cửu Nhi lại cười rất bình tĩnh: "Ta rút lui."