Edit: Lumi
Phượng Cửu Nhi vừa nói xong, thì người đã đi đến bên cạnh Hoắc Nham.
Trên mặt nàng không có biểm cảm gì đặc biệt, rất dửng dưng, cũng không có bất cứ không cam lòng nào.
"Hoắc giáo úy, chuyện này xét từ ngọn ngành, cũng là do ta để cho mọi người rời khỏi đội ngũ, đến một ngọn núi khác hái thuốc."
"Là lỗi của ta, ta đồng ý nhận hình phạt, rời khỏi Long Võ quân !"
"Cửu Nhi." Mộ Mục gấp gáp, một luồng khí ngột ngạt dâng lên trong lồng ngực, suýt nữa hộc máu.
Ba người khác siết chặt nắm tay, cũng không biết nên nói cái gì.
Không ai muốn rút lui cả, cũng không muốn bất kỳ ai rút lui, mặc dù chỉ chung sống với nhau nửa ngày, nhưng nửa ngày này, mọi người đồng sinh cộng tử, đã có cảm tình.
Nhưng, quân lệnh như núi, hôm nay nếu không có người rút lui, thì toàn quân sẽ tiêu tùng hết!
Lựa chọn như thế nào đây?
"Hoắc giáo úy, chuyện này..." Mộ Mục ho khan hai tiếng, còn muốn nói gì đó, nhưng lại bị Tiểu Anh Đào kéo lại.
"Ngươi là người mạnh nhất, ngươi không nên bị loại bỏ!" Mắt Tiểu Anh Đào đỏ lên, "Là lỗi của ta, người nên rút lui, là ta."
Nàng đi đến trước mặt Hoắc giáo úy, dùng sức lau nước mắt : "Ta rút lui ! Cùng lắm, thì về nhà xuất giá thôi !"
Chuyện cười này, chẳng buồn cười chút nào cả, toàn bộ mấy trăm người của Long Tư quân, trên mặt chẳng có ai nở nụ cười.
Chỉ trừ Phượng Cửu Nhi : "Đúng vậy, dáng vẻ của Tiểu Anh Đào xinh đẹp như thế, về nhà xuất giá cũng có thể gả vào một nhà tốt. Chỉ là..."
Vẻ mặt nàng nghiêm lại, vẫn nhìn Hoắc Nham : "Lựa chọn sai lầm lớn nhất, là ta gây nên, muốn loại bỏ, thì nhất định phải loại bỏ ta, nếu không, kẻ dưới khó mà phục tùng !"
"Nếu đã như vậy, thì Phượng Cửu Nhi của Long Tư quân nghe lệnh ! Trải qua khảo hạch, Phượng Cửu Nhi..."
"Viện sĩ đại nhân đến !" Bên ngoài, giọng nói rõ ràng của thị vệ truyền đến.
Hoắc Nham sửng sốt, dừng lại lời sắp nói, lập tức đi nghênh đón trước : "Viện sĩ đại nhân !"
Phương Chính khẽ gật đầu, bước chân vững vàng, đi đến trước mặt Long Tư quân, ánh mắt quét lên mặt của Phượng Cửu Nhi.
Tiếp theo, mới nhìn Hoắc Nham : "Kẻ áo đen trong rừng, là Cửu vương gia bố trí để khảo hạch học sinh mới, mặc dù đội bốn mươi hai không thể chế ngự kẻ áo đen, nhưng, bọn họ đã hết lòng bảo vệ học viện."
"Tuy không có công, nhưng lại có lòng bảo vệ học viện, Cửu vương gia đặc biệt cho phép, tất cả đội bốn mươi hai ở lại, đợi sau khi thương thế của mọi người tốt lên, thì tiếp nhận khảo hạch vòng thứ hai."
Lời này của viện sĩ đại nhân, khiến mắt của tất cả mọi người ở đội bốn mươi hai đều lập tức sáng lên, Tiểu Anh Đào gần như muốn hét ầm lên, đến cả Mộ Mục, đáy mắt rốt cuộc cũng có ý cười nhẹ nhõm.
Hắn nhìn Phượng Cửu Nhi, gật đầu, trong mắt đều là cảm kích.
Nhưng Phượng Cửu Nhi chỉ cười nhạt, trong nụ cười, nhiều thêm một tia miễn cưỡng khiến người ta khó mà nhận ra.
Nếu là sắp xếp của Cửu hoàng thúc, Hoắc Nham sao dám nói thêm lời nào nữa ?
Toàn bộ đội bốn mươi hai ở lại, thì chỉ có thể trong sáu đội còn lại, chọn ra một đội có thành tích kém nhất, tự lựa chọn người để loại bỏ.
Bất kể thế nào, đội bốn hai tạm thời đã trải qua cửa ải khó khăn này.
Bởi vì Mộ Mục bị thương, nên mọi người lập tức đưa hắn trở về nghỉ ngơi.
Phượng Cửu Nhi và Tiểu Anh Đào được xếp vào kí túc xá nữ, ba người cùng phòng, còn có một cô gái thuộc đội ngũ khác, tất cả đều là người của Long Tư quân.
Sau khi Tiểu Anh Đào thu xếp xong, thì lập tức mang đồ ăn ngon, đi tìm Mộ Mục.
Phượng Cửu Nhi thì đi dạo ở hậu viện một lát, nghe ngóng được Cửu hoàng thúc vẫn ở trong Long Võ viện chưa từng rời đi, lập tức tìm đến viện của hắn.
Cuối cùng gặp Ngự Kinh Phong đang định đi vào cổng ở bên ngoài cổng hình vòm của Thanh Phong Uyển.
"Cửu Nhi tiểu thư ?" Ngự Kinh Phong nhíu mày, "Sao người lại tới đây ?" Phượng Cửu Nhi lạnh nhạt nói : "Ta muốn gặp Cửu hoàng thúc."