Edit: Lumi
Trong phòng Cửu hoàng thúc, tràn ngập mùi thuốc không thể ngửi nổi.
"Cửu hoàng thúc, ngài bị thương rồi?" Vốn dĩ, Phượng Cửu Nhi mang theo một bụng nghi vấn tới, không ngờ, lại phát hiện ra bí mật này.
"Cửu Nhi cô nương!" Sắc mặt Ngự Kinh Phong hơi thay đổi, lập tức cắt ngang.
Nam nhân tuyệt sắc ngồi ở trên giường lạnh nhạt nhìn hắn một cái, ra hiệu hắn rời đi.
Ngự Kinh Phong không biết làm sao, chỉ đành đi ra ngoài, đóng cửa phòng lại, còn mình thì canh giữ ở trong viện, không cho phép bất kỳ ai đến gần.
Phượng Cửu Nhi nhanh chân bước tới, ngồi xuống mép giường, nắm lấy cổ tay của Cửu hoàng thúc, đầu ngón tay ấn lên mạch môn của hắn.
"Cửu hoàng thúc, tại sao lúc này ngài lại phát độc?"
Nàng biết trên người hắn có cổ độc, nhưng, không phải vẫn luôn áp chế rất tốt sao? Tại sao đột nhiên lại phát độc?
Có thể thấy sắc mặt hắn tái nhợt, hiển nhiên là vừa rồi mới vận công kiềm chế, nhưng, có vẻ hiệu quả không được tốt.
Không đợi hắn mở miệng nói chuyện, Phượng Cửu Nhi cắn môi, vươn đầu ngón tay của mình ra: "Cửu hoàng thúc, ngài cắn ta đi."
Mặc dù bị cắn rất đau, nhưng sắc mặt của hắn hôm nay, thực sự khiến người ta bất an.
Không ngờ Cửu hoàng thúc lại nhìn đầu ngón tay của nàng, nhíu mày, trong mắt hiện lên vẻ ghét bỏ.
"Giờ đã là lúc nào rồi, mà ngài còn chê hả!" Phượng Cửu Nhi thật sự muốn tức giận với hắn, hút máu mà thôi, có cần phải kén chọn như vậy không?
Đầu ngón tay nàng không được hả?
Nhưng rất rõ ràng, có người chính là chê đầu ngón tay nàng không có sức hấp dẫn!
Phượng Cửu Nhi tức giận: "Cửu hoàng thúc, ngài còn kén chọn như vậy nữa, thì ta mặc kệ ngài đấy!"
Hắn không nói gì, đến cả sắc mặt cũng không thay đổi, chỉ dửng dưng nhìn nàng.
Chỉ là ánh mắt dửng dưng đó, khiến trong lòng người ta cảm thấy khó chịu, sắc mặt của hắn bây giờ thực sự là quá nhợt nhạt, đến sắc môi cũng đang trắng bệch.
Phượng Cửu Nhi cắn môi, rất muốn nhẫn tâm không quan tâm hắn nữa, phải trị tính kiêu ngạo của Cửu hoàng thúc, để hắn biết rõ, máu là của nàng, nàng muốn cho hắn hút máu ở chỗ nào thì là ở chỗ đó, không phải do hắn quyết định.
Nhưng, bị hắn nhìn như vậy, quyết tâm của nàng lại dao động, nàng mềm lòng, nàng... Đáng chết! Tại sao không thể nhẫn tâm được!
"Cửu hoàng thúc ngài bắt nạt người ta! Không được nhìn ta nữa!" Còn nhìn! Còn nhìn nữa thì nàng đi, mặc kệ hắn tự sinh tự diệt! Không được nhìn!
... Nửa nén nhang sau, Phượng Cửu Nhi buông màn che trên giường xuống, nàng ngồi ở trước mặt hắn, cắn môi.
Chỉ là ở trên bả vai kia, rõ ràng có một hai vết thương nhỏ, là hàm răng sắc bén của hắn cắn không chỉ một lần.
Thật ra mỗi lần Cửu hoàng thúc cắn nàng, đều là dùng răng mang theo nội lực cắt qua da thịt của nàng trước, sau đó hút máu, như vậy, sẽ đỡ đau hơn rất nhiều so với thật sự cắn nàng.
Nói thẳng ra thì, cũng không phải đau đớn gì, chỉ là, bị người ta xem như vật sống dẫn thuốc, động một chút là muốn cắn nàng, thật sự là rất uất ức.
Tiểu nha đầu ngồi ở trước mặt hắn, ôm quần áo lộn xộn ở trên người mình, có chút tức giận, có chút uất ức, nhưng cũng có chút bất lực, có chút thương hại hắn.
Nhìn dáng vẻ nhỏ bé này, ánh mắt của nam nhân phía sau lưng càng trở nên tối hơn.
Cuối cùng hắn nâng tay lên, kề sát lưng nàng, cúi đầu đến gần, nhưng không lập tức cắn lên bả vai nàng, mà là, ôm lấy nàng.
"Cửu hoàng thúc!" Phượng Cửu Nhi sợ hết hồn, theo bản năng muốn đẩy hắn ra.
Hắn vùi đầu vào cổ nàng, hơi thở nóng bỏng của hắn phả lên cổ, bên tai, là giọng nói trở nên khàn khàn bởi vì độc phát của hắn, từ tính đến mức khiến người ta say mê: "Bản vương, hơi mệt rồi."