Nhị tiểu thư vội nói :“Tổ mẫu ở trong này, cháu gái sao có thể không qua đâu .”
Lão phu nhân cười cười , cho nàng ngồi xuống . Nàng nhìn lướt qua , Tô Hinh Nhi trừng mắt với nàng , đại tiểu thư cùng Tô Mạt không hề quay qua
nhìn nàng một cái .
Lúc này Tô Mạt đứng lên hô :“Mau , mau , cho ngựa đuổi theo đi , tấn công phía dưới hắn , đánh vào chân ngựa , thắng ! ”
Trên này nàng nói liên tục , dưới kia hồng y tiểu tướng phối hợp cũng thiên y vô phùng , động tác cùng với lời nàng nói hầu như tiến hành cùng lúc ,
quả cầu xoay tròn bay lên cao thẳng một đường phi thẳng vào lỗ tròn trên tấm ván gỗ ở cầu môn đối phương , cầu vào .
Tô Mạt hưng phấn
thiếu chút nữa nhảy dựng lên , giữa sân trận đấu kịch liệt , người xem ở bốn phía trên khán đài ngoại trừ các phu nhân cùng tiểu thư đặc biệt
rụt rè , những người khác tất cả đều dị thường hưng phấn , tiếng hoan hô như sấm dậy .
Ban đầu môn cầu trường có rất nhiều quy tắc :
không được tùy tiện tấn công đối thủ , không được tấn công ngựa đối
phương nhưng về sau cảm thấy như vậy thực không hợp lý , các tuyển thủ
bị động rất nhiều nên dần dần sửa lại , cần phối hợp đồng bộ giữa công
và thủ , thể hiện rõ khí khái nam nhi .
Đối với người mê bóng như Tô Mạt mà nói là phi thường hợp ý .
Khi nàng xem đá bóng , câu cửa miệng là phải có dấu hiệu phạm quy !
Gia gia của nàng cũng gật đầu tán thưởng
Nàng như nhớ tới khoảng thời gian trước cùng gia gia ngồi trên khán đài , cùng la to cỗ vũ .
Lúc này nam nhân vận hồng y tên Tần Nguyên Quân đột nhiên ghìm ngựa , giơ gậy trong tay hướng phía nàng vẫy vẫy .
Tô Mạt lập tức hướng về phía thần tượng liều mạng vẫy tay đáp lễ .
Tô Việt vội vàng kéo tay nàng, nếu không mọi người xem cầu chắc chắn sẽ
gào to , nàng thật là...... Một chút hình tượng cũng không có , nếu
không phải có người muốn cưới , sợ là chẳng ai dám lấy .
Hơn nữa, giọng của nàng còn lớn đến dọa người .
Không tưởng tượng được tiểu nha đầu ngày thường giọng nói nhỏ nhẹ ôn nhu khi rống lên lại khủng khiếp đến như vậy .
Tô Việt nghe mà lùng bùng lỗ tai .
Trách không được tại sao đại tiểu thư lại chủ động không ngồi gần Tô Mạt , chắc nàng ta đã biết từ sớm .
Nhìn tới nhìn lui , ngay cả Kim Kết cũng trốn ở góc xa , hắn trừng mắt nhìn Kim Kết , chỉ chỉ Tô Mạt.
Kim Kết che miệng ha ha cười , nàng cố ý tránh mà , còn phải nhờ nhị thiếu gia trông chừng tiểu thư đâu.
Nhị tiểu thư nghe Tô Mạt la to không có một chút phong phạm thục nữ không
chút nào thục nữ thì nhíu mi , đối lão phu nhân nói : “Lão tổ mẫu , Mạt
nhi muội muội......”