Lần này quyền thế
của Tả tướng bị suy yếu, chức quyền là chuyển qua cho phụ thân cũng
không phải Tần đại nhân, vậy vì sao ngược lại là Tần công tử bị thương?
Đột nhiên trong phòng truyền đến âm thanh hoàng đế thấp giọng rít gào, làm
như biết trường hợp không ổn, hắn chỉ rống ra một tiếng:“Câm miệng,” Sau đó lại kiệt lực thả giọng,“Trẫm mặc kệ các ngươi dùng biện pháp gì,
nhất định phải đem Tần Nguyên Quân cứu sống cho trẫm.”
Vài ngự y đã quỳ xuống.
Tần đại nhân sắc mặt tựa như tro tàn, tựa hồ dùng hết khí lực toàn thân,
bùm một tiếng quỳ xuống, run run nói:“Bệ hạ, thỉnh bệ hạ di giá, khuyển
tử bạc mệnh, đáng phải như thế!”
Hắn muốn khóc nhưng khóc không ra, lại cực kỳ đau lòng khó chịu, chỉ có thể dập đầu, thỉnh bệ hạ di giá.
Hoàng đế cúi người dìu hắn, thương xót nói:“Tần ái khanh, trẫm...... Xin lỗi ngươi a.”
Chúng thần vội quỳ xuống đất thỉnh bệ hạ bảo trọng long thể, quốc sự làm trọng, chớ để quá mức bi thương.
Hắn bắt hai mươi thanh niên kia, phụ thân đều là huân quý hoặc là trọng thần trong triều.
Hoàng quý phi cùng Lương phi dẫn theo chúng phu nhân ở điện phụ phía đông,
nhưng cũng chỉ có thể chờ, mặc kệ có là người lạnh lùng hơn, hoặc là vui sướng khi người gặp họa, đều đã giả bộ ra một bộ mặt bi thương, ngược
lại giống như mình mới là có nhi tử bị như thế, nước mắt liên miên.
Nhưng thật ra Tả phu nhân ngược lại sắc mặt kiên nghị, một mình yên lặng đứng ở cửa sổ, nhìn Tô Mạt cùng Tô Nhân Vũ ở bên ngoài cửa sổ điện phụ phía
đông.
Hoàng đế bị mọi người khuyên di giá, đôi mắt hắn phiếm hồng, mọi người cũng rất chấn động.
Trừ lúc tiên hoàng hậu ra đi, bọn họ còn chưa thấy qua hoàng đế chảy nước mắt.
Cho dù sau này lại có vài nhi tử khuê nữ tử của chính mình bị chết đi, cũng không thấy hắn rơi lệ nữa.
Tô Mạt nhìn bọn hắn đi ra, vội tránh ở một bên, miễn cho bị hoàng đế điểm danh kêu đi.
Tô Nhân Vũ nhìn về phương hướng nàng trốn đi nhìn thoáng qua, bèn cùng đi theo hoàng đế ra ngoài.
Tô Mạt lập tức lắc mình đi vào, chỉ thấy hai nha đầu cùng hai cái gã sai vặt nằm ở trước giường gào khóc.
Nàng thấy bọn họ vây quanh giường như vậy, gấp đến độ lay bọn họ một cái,“Tránh ra!”
Vài hạ nhân kia bi phẫn nhìn nàng,“Ngươi là ai, đừng tới quấy rầy thiếu gia chúng ta!”
Tô Mạt không theo chân bọn họ dong dài, kéo bọn chúng ra, dựa đến bên
giường, xốc chăn lên xem xét, thật đúng là -- huyết nhục lẫn lộn.
Nàng tính toán thời gian chờ Lăng Nhược, lúc này Kim Kết lôi kéo Thủy Muội cũng vọt tiến vào, đem cái hòm thuốc cấp cứu mở ra.
Tô Mạt trước tiên xuất ra cồn tiêu độc, sau đó lấy ra bao đựng kim châm, trước tiên châm cứu cầm máu cho hắn.