Lưu Ngọc cũng bước lên phía trước quỳ xuống ôm lấy chân hoàng đế,“Bệ hạ, có chuyện liền tra
hỏi, trăm ngàn đừng tức giận, đừng động thủ. Có lần nào ngoại lệ đâu mỗi lần đánh các điện hạ, ngài không phải tự mình ở trong cung đau lòng ngủ không được chứ?”
Làm nô tài, khi nào thì nói cái gì, đều là tu luyện mới có được.
Lưu Ngọc có thể làm đến bây giờ, vẫn đi theo hoàng đế, đương nhiên không phải bởi vì hoàng đế sủng ái hắn.
Đầu tiên là hắn biết làm việc, mới có việc hoàng đế tin hắn như lời đồn đại bên ngoài.
Tuyệt đối sẽ không có việc hoàng đế vô duyên cố tin một người nào đó.
Hoàng đế đem hoàng quý phi cùng Lương phi đều lui xuống, kêu các nàng ấy đều
tự trở về nghỉ ngơi, Lưu Ngọc đã biết khẳng định không ổn, sẽ triệu thái tử tới hỏi.
Hoàng đế đánh thái tử, đó là đại sự, là bị ghi lại trong cuộc sống sinh hoạt hàng ngày.
Nếu hắn không ngăn cản, không chỉ là hoàng quý phi, thái tử, Tống đại nhân
hận hắn, cho dù hoàng đế quay sau khi bớt giận, cũng sẽ trách hắn.
Hắn cứ như vậy ôm chân hoàng đế, mặt ngoài là khuyên giải hoàng đế tức
giận, thực tế lại là đang nói cho thái tử, kỳ thật hoàng đế thật sự
không nỡ đánh ngươi, mỗi lần đánh ngươi, chính hắn so với bất kì người
nào khác đều đau lòng.
Nhưng vì uy nghiêm hoàng đế, khiến hắn không thể quá mức biểu lộ thôi.
Cho nên, ngươi trăm ngàn lần đừng hận hoàng đế.
Dù sao các ngươi cũng là phụ tử a.
Hoàng đế tránh né, cúi đầu nhìn Lưu Ngọc,“Lưu Ngọc, ngươi tránh ra.”
Lưu Ngọc khóc rống chảy nước mắt nói:“Bệ hạ, bệ hạ, thân thể quan trọng
hơn. Lúc ấy chúng nô tài đều quan sát, thái tử điện hạ căn bản là cách
Tần công tử rất xa. Hơn nữa môn mã cầu này lúc tranh đoạt cầu, tựa như
chiến trường, đều là muốn tranh thắng thua. Người trẻ tuổi huyết khí
phương cương, coi trọng vinh dự còn trọng yếu hơn so với tính mạng, xảy
ra chút ngoài ý muốn cũng là bình thường. Trên sân đấu mã cầu, trên sân
săn bắn, có năm nào không có tình huống bất thình lình phát sinh chứ? Bệ hạ cũng từng ngã ngựa, thái tử điện hạ, ngũ điện hạ, thất điện hạ, đều
bị ngã ngựa qua. Vậy nếu duy trì trật tự, chẳng phải là mọi người đều có lỗi ư. Bệ hạ bị ngựa quăng ngã, nằm ước chừng mười ngày, theo lý, muốn
truy trách nhiệm, mọi người ở hiện trường đều phải bị thẩm vấn. Nhưng bệ hạ cố tình không hỏi một tiếng, con ngựa kia cũng không có tội, ngài
chỉ nói thuật cưỡi ngựa của mình đã thụt lùi đi, bệ hạ...... Thiên tử bị thương còn không hỏi, mà bây giờ chỉ là một thần tử, làm sao có thể làm to chuyện chứ? Dù sao, đây cũng là thi đấu, sự cố là khó tránh khỏi .”
Lúc này Hoàng Phủ Giác vừa mới trở về, hắn thấy thế cũng tiến lên quỳ
xuống,“Phụ hoàng, tuy rằng nhi thần không có ở đó, nhưng lấy sự hiểu
biết của nhi thần đối với tam ca, tam ca trước nay luôn khinh thường
hành động lén lút sau lưng kẻ khác.