Đem bánh ngọt bỏ vào lò sau đó nhóm lửa.
Lửa sẽ từ phía dưới truyền lên, lưu thông bốn phía, đem điểm tâm bên trong nướng chín .
Đương nhiên, lúc này phải xem đầu bếp khống chế lửa có tốt hay không.
Rất nhanh, từ bếp lò truyền đến mùi hương thơm ngọt, thời gian càng lâu, hương thơm càng khiến người ta nôn nóng.
Chờ một lúc lâu, Hoàng Phủ Cẩn mới nhắc nhở Tô Mạt.
Tô Mạt vội bảo người lấy ra. Bên trong quá nóng. Vẫn là Hoàng Phủ Cẩn
nhanh tay dùng khăn lấy ra mới không khiến bánh bị quá lửa.
Tuy vậy vẫn hơi chậm, mặt ngoài bánh nhuộm một tầng màu nâu, có chỗ còn hơi đen .
Mọi người tò mò nhìn bánh mới ra lò, có chút kinh ngạc.
Tô Mạt lại cuống quít nhìn tay Hoàng Phủ Cẩn, khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn lại, giận dỗi nhìn hắn, thấp giọng mắng : “ Tay ngươi làm bằng sắt sao ? ”
Hoàng Phủ Cẩn đem đôi tay trắng như bach ngọc lật qua lật lại cho nàng xem , một vết bỏng nhỏ cũng không thấy .
Tô Mạt mới nhẹ nhàng thở hắt ra, kéo hắn đi xem bánh mới ra lò , Kim Kết
cùng các nha hoàn xì xầm nhìn nàng rồi lại len lén cười rúc rích .
Hai má Tô Mạt đỏ lên, nhăn mặt nhìn bọn họ : “Còn không mau xem thử bánh có ăn được không ? ”
Những món điểm tâm của Đại Chu hơn phân nửa là tinh xảo khéo léo, cũng có vài loại bánh lớn được bán ở những tửu lâu nổi tiếng nhưng loại bánh trước
mặt này quả thật nhóm người Tô Việt chưa bao giờ thấy qua .
Kim Kết hiếu kỳ :“ Đó là bánh bao lớn sao ?”
Tô Hinh Nhi cẩn thận nhéo một miếng nhỏ bỏ vào miệng, thơm thơm , mềm mềm , hương vị ngọt ngào tan trong miệng …..
Kim Kết hỏi nàng :“Tam tiểu thư, ăn ngon không?”
Nhóm người Hoàng Phủ Cẩn nhìn nàng ta chằm chằm, nàng chậc lưỡi, nhìn Tô Mạt, lắc đầu : “Không ăn được .”
Hoàng Phủ Giác nói :“ Phỏng chừng là lúc nướng để lửa lớn quá , thử lại lần nữa chắc sẽ tốt hơn .”
Nói xong , hắn quay sang chuẩn bị làm một cái khác.
Tô Mạt bật cười, mọi người nhìn theo mới thấy Tô Hinh Nhi đã bẻ một miếng
thật lớn, nóng đến nỗi nàng đổi tay liên tục, cắn xuống một miếng thật
to, nước trái cây tứa ra ngoài cũng không để ý, hắc hắc cười dòn tan.
Mọi người bây giờ mới biết mình bị lừa, cũng không thèm quản cái gì tôn ti chủ tớ, nhào lên chém giết.
Tô Mạt cùng Hoàng Phủ Cẩn đứng xa nhìn thấy bánh ngọt bị người vây kín vội la lên : “Không được!”
Nhóm người đang bao vây bánh ngọt ngẩng lên, chỉ thấy Tô Mạt một đường lao
tới hy vọng đoạt lại bánh nhưng vẫn trễ một bước. Chiếc bánh đáng thương đã bị Kim Kết ôm gọn trong lòng.