Đang miên man suy nghĩ, vách tường trước mặt chợt mở, một thiếu nữ duyên dáng xuất hiện, cười hì hì nhìn hắn.
Trịnh Vinh nhận ra là Tô tiểu thư, Tề vương phi tương lai, vội đứng lên hành lễ.
Tô Mạt khoát tay, cười nói:“Trịnh Thiên tổng, ta nghe nói ngươi có một
muội muội, thông minh đáng yêu, ngươi mau dẫn nàng tới đây chơi với ta.
Nói với Tạ tuần phủ. Kinh chỉ huy sứ cũng đem theo con gái họ tới đây
nói chuyện với ta đi.”
Trịnh Vinh sửng sốt, không biết Tô tiểu thư nói vậy có ý gì.
Tô Mạt đi đến trước mặt hắn, cười cười:“Cha mẹ ngươi tuổi già mất sớm, vợ
ngươi bởi vì đủ loại nguyên nhân, ngược đãi đệ đệ muội muội ngươi, sau
bị ngươi biết được, giết chết ả thề không cưới vợ, chỉ cùng đệ đệ muội
muội sống nương tựa lẫn nhau. Đáng tiếc, đệ đệ ngươi vài năm trước bởi
vì một chút tranh cãi, bị người đánh chết, mà người nọ thế lực hùng hậu, ngươi không thể báo thù. Sau này, ngươi cùng muội muội sống nương tựa
lẫn nhau, ngươi quan tâm nàng còn hơn cả bản thân mình, đúng hay không”
Mồ hôi Trịnh Vinh rơi lộp bộp, chuyện này không phải bí mật gì, hôm nay Tô Mạt tự nhiên đề cập tới, là có ý gì?
Tô Mạt đi qua bên cạnh bàn trà, dùng móng tay cà trên mặt bàn, âm thanh kinh khủng làm Trịnh Vinh giật thót.
Tô Mạt hừ lạnh:“Trịnh Vinh, ngươi vẽ đường cho hươu chạy, dám cùng Hải Nhất Đao cấu kết, vì hắn mật báo, phải bị tội gì!”
Nói xong, đập mạnh xuống bàn trà khiến Trịnh Vinh giật mình, nhanh chóng phủ nhận.
Tô Mạt nhướng mi:“Ngươi chối cũng vậy thôi. Đồng lõa của ngươi, Kham Thiên tổng đã khai toàn bộ. Bất quá, hắn lại nói ngươi cùng Hải Nhất Đao ép
hắn chứ bản thân hắn không muốn.”
Trịnh Vinh vội quỳ xuống đất,
bộ dáng bị vu oan: “Hạ quan không rõ ý của tiểu thư. Hạ quan chưa từng
làm việc gì mờ ám. Thỉnh vương gia minh giám, trả lại trong sạch cho
thảo dân.”
Hoàng Phủ Cẩn thả người ra sau, không nói nửa lời.
Thái độ của hắn càng khiến Trịnh Vinh khẩn trương. Bây giờ, hắn đã biết tại
sao Hoàng Phủ Cẩn lại phô trương thanh thế như vậy, hắn ta chính là vì
lúc này đây.
Tô Mạt phất tay, A Lí tiến vào, đem một phần văn thư trình lên.
Tô Mạt cầm lấy công văn quơ quơ trước mặt Trịnh Vinh: “Người đồng mưu với
ngươi đã khai toàn bộ, ở đây còn có chữ kí của hắn, ngươi có muốn nhìn
không?”
Đầu Trịnh Vinh ông một tiếng, không nói được lời nào.