Kinh Chỉ Huy Sứ lắc đầu:“Hạ quan không biết uy lực thế nào, không dám vọng đoán.”
Tô Mạt vuốt tóc:“Không sao, ngài sẽ có cơ hội chứng kiến.”
Nàng phẩy tay:“Bắt hắn lại, trông chừng cẩn thận, không cho bất kì kẻ nào tiếp cận hắn.”
Sau đó, nàng tới trước mặt Hoàng Phủ Cẩn, nhỏ giọng nói: “Chúng ta cho
người cải trang hắn, truyền tin lên Dã Kê, báo thần khí là giả, tìm cơ
hội dụ bọn chúng xuống núi.”
Nói xong còn đề phòng nhìn Kinh Chỉ Huy Sứ.
Hắn lại nghe Hoàng Phủ Cẩn nhu hòa đồng ý:“Mạt nhi thật thông minh, chúng ta lập tức trở về chọn người thích hợp.”
Kinh chỉ huy cười lạnh, đúng là ngựa non háu đá. Chúng nghĩ Dã Kê là nơi trộm cướp tầm thường ở sao?
Hơn nữa, không biết cách mình liên lạc lên Dã Kê mà cũng đòi giả trang lên núi, đúng là tự tìm đường chết.
Tuy mình bị bắt nhưng vẫn có cách liên lạc, khiến bọn họ tương kế tựu kế. Tề vương, ngày chết của ngươi không xa đâu.
Kể ra, ngươi và nha đầu đó cũng có chút bản lãnh, có thể khiến ta mắc bẫy, nhưng chỉ có vậy thì còn non lắm.
Tô Mạt nắm tay Hoàng Phủ Cẩn trở về phòng. Bắt được con chuột lớn rồi, mọi việc còn lại dễ giải quyết hơn.
Kinh chỉ huy sứ cũng không tệ, cố ý gài bẫy cho sơn tặc tấn công kho phía
nam để binh sĩ tập trung bên đó bắt nghi phạm còn hắn lại ung dung chạy
tới kho bắc, hạ gục cả một toán phòng ngự, nếu không phải A Lí sớm cho
người mai phục sẵn, chưa chắc đã khiến hắn sa lưới.
Ngày ba tháng sáu, sau vách núi Dã Kê, ba bóng người cẩn thận hiện thân.
Trời vô cùng tối, không có ai rảnh rỗi đi dạo vào giờ này nhưng họ vẫn hết sức cẩn thận, nửa điểm không sai sót.
Một người trong số họ lấy ra một ông trúc dài nhỏ, kéo một sợi dây trong ống, một tiếng xé gió vang lên.
Âm thanh không lớn, nhanh chóng bị màn đêm nuốt chửng.
Sau một lúc lâu, vách núi chấn động, một vật đen tuyền có bánh xe rơi
xuống, dến gần mới nhìn rõ là một chiếc xe y hệt xe tù, bốn bên là rào
sắt.
Nam nhân cao lớn nói với người còn lại: “Ta dẫn muội muội lên đó, ngươi trở về nhớ cẩn thận chút.”