Trịnh Vinh bắt đầu kể
khổ, nói Tô Mạt tùy hứng ra sao, bắt Tề vương đi cùng nàng thế nào…Nói
đến nước miếng bay tứ tung còn đám người Hải Nhất Đao thì cười nghiêng
cười ngửa, thái độ với hoàng Phủ Cẩn càng khinh thường thêm vài phần.
Tô Mạt kế bên cũng ra chiều vui vẻ, còn góp thêm chuyện mình ở cùng nàng
ta như thế nào, bị bắt làm gì, nếu không nghe lại bị khó dễ ra sao..
Tiết Nhị đương gia vuốt râu, ngạc nhiên: “Trịnh huynh đệ, Tề vương phi tương lai bộ dáng ra sao? Nàng ta điêu ngoa như vậy sao Tề vương chịu được?”
Trịnh Vinh thở dài, uống một hớp rượu lớn: “Nhị ca không biết, nghe nói Tề
vương còn thề không phải nàng ta nhất quyết không lấy vợ. Hắn còn vì
nàng ta tranh chấp với hoàng đế, dâng tấu sớ xin cưới, nhưng hoàng đế
không ân chuẩn. Hơn nữa, đệ nghe những huynh đệ ở kinh thành nói Tô tiểu thư quả thật được Tề vương sủng tới trời rồi. Nang ta muốn bốn mùa đều
nhìn thấy hoa nở, Tề vương liền vì nàng xây dựng một vườn hoa vĩ đại,
thích hương liệu liền xây cho nàng một tòa hương lâu, mọi hương liệu
trên đời nàng đều phải có trước. Nghe nói, lần đánh sơn tặc này cũng là
do nàng cố ý đòi đi theo vì sợ Tề vương bị mĩ nhân Giang Nam hớp hồn.”
Hải Nhất Đao cười lớn: “ Một người cá tính, đúng phẩm vị lão tử.”
Tô Mạt cúi đầu uống trà. Cái bát thật to, đầu nàng đều bị chôn trong đó. Naøng nhìn bóng mình mà làm mặt quỷ. Xí!!!!!!!!!!
Sau đó, nàng ngẩng đầu, một bộ dịu ngoan nép bên Trịnh Vinh, chuẩn mực một tiểu thư khuê các.
Mấy người nhìn thấy mà cảm thán, nữ tử thế mới là nữ tử chứ.
Trịnh Vinh trao đổi tin tức với họ một hồi, Tiết Nhị đương gia nói “Trịnh
huynh đệ, sau khi ngươi trở về cố nghĩ biện pháp cứu Kinh chỉ huy sứ.”
Trịnh Vinh kinh ngạc nói:“Kinh Chỉ Huy Sứ?”
Hải Nhất Đao gật đầu:“Chính là hải ưng.”
Trịnh Vinh sững sờ, sau đó vỗ đùi, hối hận:“Vậy mà trước kia ta bất kính với ngài ấy.”
Hải Nhất Đao bật cười:“Vô phương, vô phương, hắn biết ngươi là người một nhà, căn bản không thèm để ý, còn luôn khen ngươi đâu.”
Trịnh Vinh lại nói:“ Sao kinh Chỉ Huy Sứ lại bị bắt? Nhiều ngày nay Tề vương giả bệnh trốn ở nhà mà.”
Tiết Nhị đương gia vuốt râu:“Trịnh huynh đệ, ngươi có tận mắt thấy hắn ở nhà?”
Trịnh Vinh bừng tỉnh đại ngộ:“Nha, thật đúng là như thế, vậy tiểu đệ phải
chạy nhanh trở về thương lượng với Kham Thiên tổng tìm cách cứu người.”