Vì thế, Hoàng Phủ Cẩn
cho binh sĩ nã pháo liên tục cả ngày lẫn đêm nhằm phân tán sự chú ý của
kẻ địch, sao đó lại tạo sơ hở cho kẻ địc tìm cách tập kích phủ nha còn
mình nhân cơ hội dẫn người lên núi.
Rất nhanh, một con diều cực lớn xé gió lao xuống. Tô Mạt cất nhanh dạ minh châu, miễn cho bị người chú ý.
Và hạ xuống, Hoàng Phủ Cẩn đã bở diều, lao tới ôm nàng, mạnh đến nỗi muốn
nhốt chặt nàng vào ngực. Hai ngày này, hắn như ngồi trên chảo lửa, không phút nào không nhớ tới nàng.
Hoàng Phủ Cẩn nâng mặt nàng, giọng nói khàn khàn mang theo oán giận: “ Mạt nhi, nàng dám cả gan làm loạn, ..
Tô Mạt cũng ôm chặt hắn, dùng hành động chứng minh tất cả.
Hắn cúi đầu, không chút nghĩ ngợi ngậm lấy đôi môi vốn thuộc về mình, tâm, mới tạm thời yên ổn.
Không phải mơ, nàng, thật sự đang ở bên hắn.
Để nàng rút vào ngực mình như con mèo nhỏ, Hoàng Phủ Cẩn dịu dàng: “ Lát
sau, nàng nhớ tránh qua một bên, đừng để mình bị thương.”
Tô Mạt
cắn môi, nghe lời trốn đi, Hoàng Phủ Cẩn lập tức lấy dây thừng cột vào
móc sắt được chế tác đặc biệt, cột chặt vào cọc, sau đó ra ám hiệu về
núi đối diện. Gần như cùng lúc, nhiều bóng người trên chậm rãi theo dây
thừng lướt qua.
Đây cũng là kế hoạch do Tô Mạt sắp sẵn, cùng với Mỵ Ảnh kị sĩ tập luyện qua vô số lần. Ròng rọc cũng là do nàng cải tiến.
Núi Hắc hổ cao hơn Dã Kê, lướt bằng ròng rọc qua càng dễ.
Người thứ nhất hạ xuống là A Thành, sau đó là vài đội viên ở nông trường cùng một ít gười ở núi Hắc Hổ, tuy thực lực không bằng Mị Ảnh kị sĩ nhưng
tuyệt đồi không tầm thường, trăm người khó được một.
Một hàng ba mươi người, hợp thành một phân đội nhỏ.
Bọn họ như những con báo săn trong đêm, lặng lẽ tiếp cận mục tiêu, xử lí thủ vệ canh gác, đem thi thể vứt ngay xuống núi.
Hành động nhanh chóng, dứt khoát, đoàn người đi đến đâu tiêu diệt trạm gác
của địch ngay đến đó, làm cho đối thủ của họ không thể yểm trợ lẫn nhau.