Tô Mạt dẫn mọi người
tới kho lương của sơn tặc, thời gian quá ngắn nên mọi người không thể
tìm kiếm lâu, chỉ tới những chỗ nàng đã dò được trước, còn chỗ khác thì
chịu.
Mọi người chém đứt thông đạo nơi thôn dân cung cấp lương thực cho thổ phỉ, còn lương thực đốt được bao nhiêu thì đốt.
Trên núi có hơn một ngàn người, thậm chí nhiều hơn, thiếu lương thực sẽ không dễ chịu gì.
Trời tờ mờ sáng, mọi việc tạm dừng lại, ai về chỗ nấy. Tiếng pháp tiếp tục
vang lên chỉ là không giống mấy ngày trước, hôm nay cả Lai Châu phủ nha
lẫn Dã Kê đều hừng hực ánh lửa. Lửa cháy cuồn cuộn rực một góc trời.
Tô Mạt dựa vào lòng Hoàng Phủ Cẩn, cười hì hì nói:“Đám quan lại ở Lai Châu này có bị giết hết thì triều đình cũng sẽ phái nhóm khác tới trấn giữ,
nhưng sơn tặc trên Dã Kê nếu bioj giết sạch, để xem họ lấy đâu ra người
bổ sung đây? Dù một mạng đổi một mạng cũng không hề. Đáng giá.”
Giọng nói của nàng lần này mang theo cả tàn nhẫn lẫn sát khí, điều mà trước đây chưa bao giờ có.
Trước kia cho dù là ở nông trường huấn luyện, nàng cũng luôn hòa hòa khí khí , giờ khắc này, A Lí mấy người rõ ràng cảm giác được sát khí toát trên
người nàng.
Có lẽ là tối nay máu tươi sẽ nhuộm đầy Dã Kê.
Hoàng Phủ Cẩn biết, chắc chắn nàng đã chạm mặt đao khách kia mới có thái độ
này. Hắn rất rõ, nàng vẻ ngoài yếu ớt nhưng nội tâm lại rất kiên cường,
càng gặp kẻ địch mạnh chừng nào, tiềm lực cường đâị của nàng sẽ càng
phát huy chừng ấy.
Ánh lửa hừng hực cộng với tiếng pháo rung trời khiến cho Sơn tặc trên DÃ Kê roiwvafo khủng hoảng. Chưa bao giò bọn họ
đối mặt với tinhg huồng hiểm nghèo như hện giờ, muốn trốn cũng không
biết phải trốn đi đâu.
Hoàng Phủ Cẩn vận nội lực, âm thanh vang
vọng khắp núi rừng: “Bổn cung là Tề vương Đại Chu, Hoàng Phủ Cẩn, ai
buông vũ khí đầu hàng đều được miễn tội chết, bằng ngoan cố chống cự,
giết không tha.”
Nội lực hắn hùng hậu, như nước trường giang liên miên không dứt, thanh âm đạm mà trong trẻo nhưng lạnh lùng, rành mạch
truyền vào tai mọi người.
Không có Hải Nhất Đao, không có Vu Hận Sinh dẫn đầu đối kháng, mấy đương gia khác chỉ lo thân mình, ai nấy tự
sinh, có kẻ trốn, có người đầu hàng, có người kiên quyết chống cự, tất
cả trở thành một đồng hỗn độn bát nháo.
Người nào đầu hàng, Hoàng Phủ Cẩn sai họ lấy khan cột lên cổ tay, sau đó cho người dẫn họ xuống
núi. Dưới chân núi đương nhiên có quan binh chờ sẵn.
A Lí đem
nhân số có được chia ra làm hai, một nửa tiếp nhận người đầu hàng, một
nửa theo chân Tô Mạt cùng Hoàng Phủ Cẩn truy tìm những ai còn lẩn trốn.