Hoàng Phủ Cẩn cũng
kinh ngạc, nhặt thư. Trong thư nói Tần Nguyên Quân tới thanh lâu, còn
cùng người tranh đoạt tuyệt sắc ca cơ, bị người đánh co tàn phế, hiện
vẫn đang bất tỉnh. Thủ phạm đánh hắn đã bị tống vào ngục. Trong ngục, gã này lại có tranh chấp với với tội nhân vào trước, bị tên đó đánh chết
ngay tại chỗ. Tần gia áy náy muốn cùng Tô gia từ hôn nhưng đại tiểu thư
thà chết không nghe. Nàng không tin Tần Nguyên Quân là hạng người như
vậy, kiên quyết chờ phu quân tương lai tỉnh lại.
Tô Mạt lẩm bẩm: “Tần Nguyên Quân, sẽ không làm như vậy.”
Hoàng Phủ Cẩn nói: “Chắc hắn bị người hãm hại.”
Tô Mạt nặng nề: “Vấn đề là, dù hắn thật sự bị người thiết kế nhưng việc
hắn bị đánh thành người thực vật là sự thật, không lẽ để tỷ tỷ cả đời
sống với người như vây? Quá bất công cho tỷ ấy.”
Lòng nàng như lửa đốt, muốn nhanh chóng về nhà, chuyện Trầm gi tạm thời gác lại.
Hoàng Phủ Cẩn nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn đang run rẩy: “ Sai A Lí đem thư của
ta tới Trầm gia, cáo lỗi với Trầm lão vì nhà chúng ta có biến, không thể đúng hẹn được, chúng ta phải về kinh gấp.”
Tô Mạt thở dài, gật đầu.
Kim Kết với Thủy Muội cũng chạy tới hỏi thăm tình hình. Tô Mạt sai hai nàng tới Trầm gia chung với A Lí, thay nàng hỏi thăm và xin lỗi Trầm lão
gia. Nàng phải về kinh gấp.
Sau đó, nàng tới trước xe ngựa, hỏi Tiền cô cô: “ Cô cô, người theo chúng con về kinh hay tới chỗ Trầm lão?”
Tiền cô cô nói nàng cứ về trước, bà sẽ tới Trầm gia rồi về sau. Tô Mạt cám ơn rồi tức tốc lên đường.
Dọc đường, tiền cô cô luôn tránh khoa trương, làm người ngoài không biết
than phận thật của nàng, cũng không cùng người ngoài tiếp xúc. Lần này,
bà đòi tới Trầm gia, Tô Mạt tưởng là do lệnh hoàng đế nên cũng không hỏi nhiều, chỉ căn dặn thủ vệ hầu hạ cẩn thận.
Kinh thành, vài ngày
nữa là tới lễ mừng thọ của hoàng đế, tuy hoàng đế yêu cầu tiết kiệm,
nhưng nhà nhà cũng treo đèn kết hoa, tưng bừng náo nhiệt.
Ngoài cửa lớn Tần phủ vẫn treo đèn lồng đỏ nhưng bên trong một mảnh bi thương. Tần phu nhân khóc đến chết đi sống lại.