Ở với lão phu nhân một lúc, chờ ngự y nói không còn trở ngại, ông liền thay triều phục tiến cung diện thánh.
Tô Việt bị Tô Nhân Vũ bắt ở lại phủ, bảo vệ muội muội cùng lão phu nhân,
chừng nào bắt được hung thủ mới được tới nha môn xử lý công vụ.
Tô Nhân Vũ đem chuyện Tô gia gặp chuyện kể lại rõ ràng, thỉnh cầu điều tra thích khách.
Hoàng đế nổi giận đùng đùng, không nghĩ tới thần tử của mình lại gặp chuyện
như vậy, lập tức sai ngự tiền thị vệ phối hợp Tô Quốc Công điều tra.
Hoàng đế lại gọi Cố Chiêu và Lưu Niên tới: “Hai người các ngươi phụ trách
giúp Tô quốc Công truy tìm thích khách, chỉ cần là thích khách, mặc kệ ở nhà ai, nhất định phải bắt giải tới cho trẫm!”
Hai người lĩnh mệnh.
Binh lính chia mấy ngả, bao bọc kinh thành, truy tìm thích khách.
Lưu Niên đi Tề vương phủ, trở về nói với Tô quốc Công: “Lăng Nhược bị
thương, may mắn là nnagf nhìn rõ diện mạo thích khách, đã vẽ lại hình
bọn chúng. Nàng xác định bọn hắn với hai thái giám trong Vạn Xuân Uyển
lần đó giống hệt nhau.”
Nói xong hắn đem bức vẽ đưa ra.
Tô Nhân Vũ sắc mặt âm trầm:“Xác định sao?”
Lưu Niên gật đầu:“Xác định.”
Tô Nhân Vũ nói:“Ngươi cùng bổn Quốc Công tiến cung gặp hoàng thượng.”
Hai người bằng tốc độ nhanh nhất tốc độ quay lại hoàng cung, khiến hoàng
đế giật mình. Gần đây, thân thể ông ta không khỏe, cần nghỉ ngơi nhiều,
vừa ngủ một chút đã giật mình, đợi bình tĩnh một chút mới gọi hai người
vào điện.
Tô Nhân Vũ cùng Lưu Niên vào nội điện, đem bức họa
trình lên hoàng đế: “Bệ hạ, thần đã đưa bức tranh này cho nha hoàn gia
đinh trong phủ nhận diện. Tất cả đều công nhận thích khách là hai người
này. Mà hai người này lại là hai thái giám giả bị Tề vương phát hiện lúc nhìn con gái thần làm bánh ở Tinh xuân uyển.”
Hoàng đế nhất thời sắc mặt ám trầm, sai Lưu Ngọc:“Đi truyền hoàng quý phi cùng Tống Minh Dương, Tống Thanh Dương đến.”
Đêm xuống, xung quanh tẩm cung hoàng đế đèn đuốc sáng trưng, chiếu vào mặt mỗi người.
Tô Nhân Vũ vẻ mặt bi phẫn, hoàng quý phi vẻ mặt khinh thường, Tống Minh
Dương sắc mặt lạnh nhạt, Tống Thanh Dương vẻ mặt ủy khuất.
Hoàng
đế nhìn Tống Thanh Dương: “Có một lần, hoàng quý phi nói ngươi có nuôi
một số giang hồ nhân sĩ thi triển quyền cước giải trí. Trẫm còn cho
ngươi đưa vài người tiến cung biểu diễn, sao không không thấy hai người
kia?”
Hắn liếc qua, Lưu Ngọc lập tức cầm bức họa đưa Tống Ngũ xem.
Tống Ngũ há có thể không biết? Trong lòng không khỏi run lên .