Hoàng đế thấy bọn họ giống như lâm đại địchkhông khỏi cười:“Sao vậy ?”
Lưu Ngọc đề phòng, nhìn đông xem tây xem, cung kính nói:“Bệ hạ, mấy ngày nay nô tài cảm thấy có gì đó không ổn.”
Hoàng đế cười cười, khoát tay áo, khởi giá.
Lưu Niên cùng Cố Chiêu ở phía sau, Cố Chiêu đi trước, Lưu Niên đột nhiên
cảm thấy hơi lạnh, nhịn không được lấy tay lau, quay đầu qua, ánh mắt
sắc bén như đao, chỉ thấy một cây cột, sa trướng màu vàng, do bước chân
mọi người mà màn bay lên.
Hắn vọt đi qua, gạt tấm màn lên, không ai ở đó.
Nhưng người tập võ cảm giác sâu sắc, hắn thấy hình như có ai đó đang lạnh lẽo nhìn hắn.
Cố chiêu quay đầu nhìn hắn:“Lưu Niên, ngươi nhìn gì đó, bệ hạ đi rồi, nhanh đi.”
Lưu Niên ừ một tiếng, đi nhanh ra ngoài.
Trong cánh cửa, một bóng đen chầm chậm hiện ra.
Hắn một thân hắc y, mặt không chút thay đổi, ánh mắt lạnh lùng, thản nhiên
nói: “ Lễ Vạn thọ của ngươi, bản công tử sao thiếu quà được, chờ nhận
đi.”
Hắn lạnh lẽo nhìn những ngón tay trắng nhợt của mình, không ngờ cũng có vài con chuột có cảm giác tinh tường như vậy.
Hắn hầu như đã che hết tất cả sát khí, vậy mà vẫn có vài kẻ nhận ra.
Mặt trời dần ngả về tây, mây đỏ như máu gần như che nửa bầu trời.
Chúng thần tử lục tục cáo lui, hoàng đế đang nói chuyện với Tô Nhân Vũ, Tống Hoài An, Tả Minh Thụy, và các hoàng tử, thấy ánh nắng chiều đầy trời,
cười cười: “Mai là một ngày đẹp trời đây.”
Mọi người lập tức quỳ xuống đất, lạy hạ bệ hạ vạn thọ, quốc thái dân an.
Ngày mai mọi người không cần đến cung ăn mừng, đều có thể ở nhà nghỉ ngơi, hành lễ xem như cáo lui.
Hoàng Phủ Giới nhìn Hoàng Phủ Giác : “Ngũ Ca, chừng nào nhị ca cùng Tô Mạt về?”
Hoàng Phủ Giác nhẹ giọng nói:“ Bọn họ đi Hàng Châu, chắc phải tháng tám.”
Tháng tám, An Bình công chúa gả cho Tô Trì, đây là hỉ sự lớn nhất của Tô gia, chắc chắn Tô Mạt phải về dự.
Hoàng Phủ Giới chu miệng: “ Không có nàng ấy ở đây, không vui chút nào.”
Hoàng Phủ Giác rũ mắt, không nói gì.