Nàng thở dài, tình cảm nàng dành cho hắn không giống tình cảm nàng dành cho thái tử. Nàng
không biết khác nhau chỗ nào nhưng giờ nàng không thể tự kềm chế, nàng
biết là mình tự mua dây buộc mình, tự mình lún sâu nhưng lại không có
cách nào cự tuyệt.
Hình như có gì đó dẫn nàng tiến về phía trước.
Nước mắt nàng từng giọt, từng giọt rớt xuống lòng bàn tay hắn. Nàng nhắm mát lại, tưởng tượng ra tiếng mạch đập trong cơ thể hắn.
Một giọt nước mắt theo hắn khóe mắt chảy xuống, chạy vào tóc nàng. Một ngọn gió nhẹ nhàng thổi qua, chậm rãi hong khô nó.
Tới trưa Tô Nhân vũ từ hoàng cung về, đi theo còn có Tô Việt. Mọi người
dùng cơm trong phòng lão phu nhân. Dùng xong, Tô Nhân Vũ nói: “ Tội phạm bỏ trốn đã bị bắt, bị giết ngay tại chỗ.”
Tô Mạt hỏi:“Cha, là người tận mắt nhìn thấy sao? Tên đó thật sự là vu hãn?”
Tô Nhân Vũ lắc đầu:“Là thống lĩnh thị vệ báo lại , nói tìm được Vu Hãn ở
hầm băng, hắn bị thương, bị mấy chục danh thị vệ bao vây, sau đó bị loạn tên bắn chết, xác chết do mấy người Lưu công công nhận diện. "
Ngày Tô Mạt cùng A Lí dùng kế bắt vu hãn, sau nữa là vu hận sinh giao cho bọn thị vệ, Lưu Ngọc là người kiểm tra .
Giờ nếu Lưu Ngọc nói đó là vu hãn, vậy Vu Hãn đúng là đã chết.
Lão phu nhân nhẹ nhàng thở ra, niệm câu “A di đà Phật”, lại nói:“Mấy năm nay vô cùng rối loạn, các con nên cẩn thận mới được.”
Mọi người nghe theo. Hoàngđế tuổi đã cao, các hoàng tử cũng dần trưởng thành, thời cuộc bắt đầu biến đổi.
Lúc này, hạ nhân nói nhị tiểu thư đến thỉnh an, lão phu nhân hừ lạnh : “Bảo nó về đi. Nó là lương đệ tương lai, chỉ ở nhờ nhà chúng ta. Về sau
không được gọi là nhị tiểu thư nữa. "
Dặn dò xong, lão phu nhân
lại nói:“Qua mấy ngày nữa là tới tết Trung Nguyên, chúng ta cũng cần thả đèn, ngoại trừ mua về, hạ nhân làm, các con cũng phải tự mình làm một
cái, thả đi trừ xui. "
Tết Trung nguyên : Theo bác gu gồ thì là lễ vu lan. Bên mình là lễ vu lan, bên đạo lão có tết trung nguyên.
Tô Hinh Nhi vội hỏi:“Muội, tỷ tỷ còn có Mạt nhi sẽ làm đèn cho tổ mẫu và phụ thân. Nhị ca tự mình làm đèn nha. "
Tô Việt kinh ngạc nói:“Huynh cũng có việc, sao không giúp huynh ? "
Tô Mạt tựa tiếu phi tiếu nhìn hắn, dáng vẻ như nói ngươi tốt nhất nên thành thật cho ta.
Tô Việt bị nàng nhìn càng phát ra nghi hoặc, đành gượng cười cười.