Bọn họ cuối cùng cũng chấp nhận sự thật: Lưu Niên đã chết
Nàng vỗ vai Lưu Hỏa: “ Lưu Niên đang đi tới một thế giới khác, điều tra tình hình, thuận tiện tìm chỗ ở cho chúng ta, chờ tới khi chúng ta qua đó sẽ có chỗ ở tốt, không cần chịu đói ngoài đương.”
Lưu Hỏa mếu: “Tiểu thư xấu, Lưu Niên ở đó một mình, không phải đang chịu đói rét sao?”
Tô Mạt nhướng mày: “Chúng ta đốt nhiều tiền cho hắn, có tiền, hắn muốn làm gì mà không được?”
Lưu Hỏa lập tức nói: “ Đến Tết Trung Nguyên, ta sẽ thả đèn lớn cho hắn.”
Vào Tết Trung Nguyên, mọi người thả rất nhiều đèn trên sông. Lưu Niên có lẽ sẽ theo những ngọn đèn đó, đến một vùng đất mới. Nghĩ như vậy, lòng Lưu Hỏa có gì đó thoát ra, có chút đau, nhưng cũng có chút dễ chịu.
Mới đó mà đã tới Tết Trung Nguyên, Tô Nhân Vũ dẫn mọi người xiêm áo chỉnh
tề tế bái linh vị tổ tiên. Sau đó, Tô Việt cùng các muội muội của mình
đi thả đèn.
Trên sông, những ngọn đèn hoa sen lập lòe trôi, tựa như ảo mộng.
Tô Hinh Nhi dẫn bọn nha đầu mang theo đèn, viết lên đó những lời chúc cùng tâm sự của mình, thả xuống lòng sông.
Đại tiểu thư thả đèn bình an vui khoẻ, Tô Hinh Nhi thả là toàn gia hạnh
phúc. Tất cả lại thả cho Lưu niên một cái đèn thật lớn, hy vọng hắn ở
bên đó được tiêu dao, khoái hoạt.
“Mạt nhi, muội cũng đến thả đi.”
Các nàng ngoắc Tô Mạt, nàng cười: “Các thả là được rồi.”
Tô Mạt từ nãy đến giờ vẫn quan sát xung quanh, Tả tiểu thư với Bùi Bảo
Khương ở cách đó không xa, Bùi Bảo Khương hình như nửa muốn tới nửa
không, hoặc là nàng muốn tới đây nhưng lại không thể.
Mặt khác, có mấy tiểu thư đang ở chỗ Tả tiểu thư cười nói, thậm chí, có người còn cố ý phóng lớn âm thanh, cười tới chói tai.
Nàng biết, đơn giản là vì Tần Nguyên quân bị đánh, hôn sự tỷ tỷ chưa xong,
lại thêm chuyện của Tô Văn Nhi, tiểu thư mấy gia tộc khác tự nhiên sẽ
nảy sinh địch ý với Tô gia.
Hiện giờ, bên ngoài đang đồn, nói tỷ tỷ có số khắc phu nên Tần Nguyên Quân mới có thể liên tục gặp tai họa bất ngờ.
Mà Tô gia gia giáo không nghiêm, nên mới có một Tô Văn Nhi làm ra chuyện đồi phong bại tục.