Hoa Ngọc La nói:“Đốt một lần mấy xe lận hả ? Hơn nữa pháo gì họ cũng mua hết. Pháo hoa, pháo trúc,.. không chừa thứ gì. "
Tô Việt liếc muội muội, thấy nàng không tỏ thái dộ gì khác.
Tô Mạt cũng nhìn Tô Việt, sau đó nói với Hoa Ngọc La:“Hoa tỷ tỷ, tỷ có
nhìn thấy gì khả nghi nữa không ? Tỷ theo dõi ai ra ngoài này ? "
Hoa Ngọc La buồn bực trừng Lưu Vân, nàng cẩn thận như vậy, không bị ai phát hiện, lại bị tên này phá họai.
Lưu Vân vô tội tủng nhíu mi.
Tô Mạt cười nói:“Vậy phạt hắn hộ tống tỷ tỷ trở về.”
Lưu Vân đành tuân lệnh, Hoa Ngọc La cũng không phản đối, nói với Tô việt: " Vẫn như cũ. "
Nói xong bỏ chạy .
Tô Mạt nhìn Tô Việt:“Nhị ca, huynh làm việ này lúc nào ? "
Tô Việt sờ mũi, ngượng ngùng cười:“ Vô tình thôi. Ta vốn muốn giúp nàng ra khỏi Tống gia, khôi phục tự do , ai biết nàng lại tìm ta kêt tình hình. "
Tô Mạt tỏ vẻ tò mò, Tô Việt liền nói một chút, kỳ thật Hoa
Ngọc La cũng mới tìm hắn mấy lần thôi, một lần ở Vạn Xuân uyển, một lần
là lúc hồi kinh. "
Hai người trở lại bờ sông, cách đó không xa truyền đến tiếng chuông, xung quanh vang tiếng hoan hô : " Thái tử điện hạ đến. "
Lăng Nhược đi đến trước mặt Tô Mạt :“Tiểu thư, vương gia cùng thái tử còn có ngũ điện hạ, thất điện hạ đến.”
Nói xong đã thấy thái tử đi trước, theo sau là các vị hoàng tử, vương
gia, người người áo mãng bào kim quan, diện mạo tuấn mỹ, ngọc thụ lâm
phong bàn tiêu sái lỗi lạc. Tiếng trầm trồ nổi lên bốn phía.
Ngoại trừ những gia tộc có ý đồ chính trị, mấy hoàng tử này là đối tượng tốt
nhất, các thiếu nữ tới tuổi lập gia đình, ai không mơ mộng.
Không nói tới các hoàng tử đã trưởng thành, người nhỏ như Hoàng Phủ Giới cũng đã muốn từ từ ổn trọng, anh khí bức người, kiêm một phần sang sảng như
ánh mặt trời.
Thái tử thấy nhóm Tô Mạt, liền gặp đại tiểu thư
nhàn tĩnh tao nhã. Nàng cúi xuống hành lễ nhưng từ dầu đến cuối không
thèm nhìn hắn, biểu tình lạnh nhạt, đối hắn không có nửa điểm lưu luyến.
Hắn nhất thời cảm thấy khó chịu, mặt mày trở nên cau có dẫn đoàn người đi
tiếp. Mấy công tử tiểu thư quý tộc lập tức tháp tùng theo sau.
Mấy người Hoàng Phủ Cẩn tách khỏi đội, chạy tới chỗ Tô gia.