Tay áo phấp phới bay, giống như én liệng giữa trời, đẹp đến cực điểm.
Hai bên bờ sông mọi người nhịn không được hoan hô liên tục.
Bùi Bảo Khương vỗ tay:“Tề vương giỏi quá. "
Tả tiểu thư cười nhẹ, mặt thái tử đen thêm, hừ lạnh.
Tô Trì nói:“Bất quá là chút tài mọn, không có gì đáng khoe. Người giang hồ ai cũng làm được.”
Bùi Bảo Khương bĩu môi, không nói gì.
Thị vệ trưởng Cố Chiêu đi theo hộ giá thái tử, nhìn về hướng Tô gia, nhưng không thấy người mình muốn gặp, nhất thời thất vọng.
Cùn lúc đó, có tiếng hét chói tai, cùng một tiếng nổ phá vỡ mặt sông.
Sau đó là vô số tiếng la, tiến khóc...
“Tề vương điện hạ --”
“Vương gia --”
Ai cũng nhìn thấy, lúc đầu, Tề vương bay qua, mũi chân chạm lên thuyền gỗ, dùng tốc độ cực nhanh nhấc đèn. Ai ngờ, dưới hoa sen xinh đẹp kia lại
có cạm bẫy, kích hoạt ngòi nổ ẩn dưới mặt nước, thân hình Hoàng Phủ Cẩn
hứng trọn sức pháo, thế lửa nở rộ tràn cả mặt sông.
Bên bờ, Lăng
Nhược che chở đại tiểu thư cùng Tô Hinh Nhi nằm ngã xuống đất, Hoàng Phủ Giác đứng kế bên Tô Mạt, theo bản năng bảo vệ nàng, nước sông giống như những mũi tên nhọn bắn lên người hắn.
Tiếng nổ mạnh làm mặt đất
rúng động. Tô Mạt nhanh chóng đứng vững nhìn bốn phía nhưng không thấy
Hoàng Phủ Cẩn đầu. Nàng thả người nhảy xuống nhưng bị Hoàng Phủ Giác cản lại : " Mạt nhi, bình tĩnh ! "
Hắn vung tay, nói với Hoàng Phủ Giới đang sợ tới ngơ ngác:“Đi triệu tập đội tuần tra tới rời thuyền!”
Thấy Tô Mạt đang giãy dụa, muốn thoát khỏi tay mình, Hoàng Phủ giác khuyên:“Mạt nhi, đừng xúc động, nhị ca không có việc gì .”
Tô Mạt không tin được, rốt cuộc là người nào, có thể cài được lượng thuốc
nổ lớn vậy trong nước, sức công phá lại kinh người, cho dù thủy quỷ
Giang Nam cũng khó làm nổi. Thời đai này sao có thuốc nổ nào uy lực kinh hồn như vậy ?
Nàng trực giác nghĩ tới một người, cũng không dám
xác định, giờ Hoàng Phủ Cẩn rơi xuống, không rõ sống chết, nàng cố bình
tĩnh nhưng nói không sợ là giả.