Giờ này, hoàng đế đã ngủ.
Tô Mạt nhướng mi: “ Đúng! Chúng ta càng làm ồn càng tốt!”
Lưu Hỏa vội la lên:“Tiểu thư, lỡ bệ hạ nổi điên đánh vương gia thì sao?”
Tô Mạt trừng hắn: “ Vậy ngươi đi theo! Có gì chịu đòn thay chàng.”
Lưu Hỏa gãi đầu cười cười, có tiểu thư ở đó, vương gia sao có chuyện được.
Nói là làm, mấy người liền tiến cung, mới tới Càn Thanh đã bị chặn lại.
“Bệ hạ có chỉ, không gặp bất cứ ai, kể cả thái tử!”
Nàng biết quy củ của Càn Thanh cung, tất cả lấy hoàng đế làm trọng. Nhất là
những thị vệ phụ trách an toàn, nếu dám sắp xếp cho các hoàng tử, tức là vi phạm quân lệnh. Nếu vì hoàng mệnh đức tội cá phi tần cũng không ai
truy cứu. Vậy nên bọn họ không thèm nhìn mặt mũi ai hết.
Tô Mạt
liền cười nói:“Chúng ta không cần gặp bệ hạ, chúng ta muốn gặp gặp Lưu
công công, có chuyện quan trọng muốn thưa với ngài ấy!”
Thị vệ mím môi: “ Nghe nói Lưu công công bị bệ hạ phạt, giờ không biết đang quỳ chỗ nào, chỉ sợ tiểu thư không gặp được”
Nàng biết hắn đang ngầm thương lượng nên lấy ra một xấp ngân phiếu, sau đó
quay về. Mới đi được một đoạn đã gặp một tiểu thái giám đuổi theo, là
tiểu thái giám bên người tiền cô cô.
“Điện hạ, Tô tiểu thư, cô cô cho mới nhị vị.”
Tô Mạt với Hoàng Phủ Cẩn đồng thời nhìn nhau. Coi bộ lúc họ không ở đây đã xảy ra gì đó.
Hai người liền đi theo tiểu thái giám. Tới nơi thì thấy tiền cô cô đang sốt ruột đi tới đi lui.
Nói mấy câu, hành lễ theo quy định, Tiền cô cô thình họ vào trong mới nói: “ Cầu xin nhị vị cứu Lưu công công”
Hoàng Phủ Cẩn im lặng, Tô Mạt hỏi:“Cô cô, rốt cuộc là chuyện gì?”
Tiền cô cô buồn bã: “ Chỉ nghe người hầu nói Lưu công công đắc tội dung tần. Tối nay là lễ thành hôn giữa tô thiếu với công chutas, bệ hạ muốn đến
tham dự, dung tần cũng muốn đi nhưng Lưu công công can lại, nói mấy câu
gì đó làm cho dung tần khóc rất thương tâm.”