Nếu Lưu công công làm vậy, khác nào tát vào mặt hoàng đế. Người mà hắn tin dùng bao năm lại…Ai!!!!!!!!
Nàng nhăn mặt: “ A!!!!!!! Nhức đầu quá đi!”
Hoàng Phủ Cẩn đau lòng xoa hai bên thái dương nàng: Đừng nghĩ nhiều, nhức đầu!”
Ngòn tay thon dài của hắn xoa đều khiến tâm nàng ấm hẳn. Nàng chui vào lòng
hắn,hai tay ôm chặt: “ Chàng nói, chúng ta làm sao bây giờ?”
Chỉ
sợ, hoàng đế sẽ vì thanh danh của mình mà không từ bất cứ thủ đoạn nào.
Nếu là trước đây, nàng có thể an toàn bỏ đi. Nhưng giờ không được. Tô
gia bị hoàng đế khống chế, có sơ suất là toàn gia bị diệt.
Chuyện Vu Hận Sinh khiến cho cảm nhận về hoàng đế của nàng từ trước đến giờ bị đảo lộn. Trước, nàng thấy hắn bá đạo nhưng cũng không phải không nói
lí, ngoại trừ không ưa Hoàng Phủ Cẩn thì là hoàng đế tốt. Giờ, ngay cả
con ruột của mình hắn cũng giết. Vậy có chuyện gì hắn không dám làm?
Hắn làm Hoàng Phủ Cẩn đau khổ nhiều năm như vậy, bởi vì hắn luôn tồn tại
bóng ma. Bóng ma đó khiến hắn sẽ không từ thủ đoạn nếu Hoàng Phủ Cẩn có
sơ hở.
Cũng may, Hoàng Phủ Cẩn có nhiều người quan tâm, có Diệp lão, Anh em Lưu Vân… Nhưng Vu Hận Sinh thì sao?
Tự nhiên, nàng thấy tội gã. Kể ra, gã cũng đáng thương. Với một đứa nhỏ,
ngay cả cha ruột cũng không muốn nó sống, cho người giết nó. Nó phải tồn tại cách nào? Nó không hận mới là lạ. Cuộc sống của gã, không biết kinh khủng tới độ nào?
Nếu gã không giết Lưu Niên, nàng chắc chắn sẽ để cho gã một con đường sống.
Càng nghĩ, càng đau. Vòng ôm của nàng càng chặt: “ Muội mệt mỏi quá!”
Hoàng Phủ Cẩn ôm nàng, tay vỗ nhẹ lên lưng nàng, để đầu nàng dựa vào vai mình: “Ngủ đi. Ta ở đây với nàng.”
Hắn ôm nàng vào phòng dành riêng cho nàng trong phủ, cẩn thận đặt nàng lên giường còn mình ngồi kế bên im lặng nhìn nàng.
Gương mặt nhỏ nhắn của nàng chôn vào tay hắn: “ Thật may. May mà chàng là con của Thục phi, nếu chàng là con của hoàng hậu..”