Hoàng Phủ Cẩn ôm nàng, tự trách:“Xin lỗi, ta ngủ quên, hại nàng gặp ác mộng.”
Hắn vỗ lưng nàng, rất nhẹ, rất nhẹ, động tác hết sức tự nhiên, không chút lúng túng.
Mạt nhi của hắn rất kiên cường. Nhưng nàng cũng rất lương thiện. Nàng thông mình, nhưng nàng chưa từng trải qua cuộc sống kinh khủng đó, chưa từng
nghĩ răng trên đời sẽ có những chuyện đó. Là hắn, là hắn đã kéo nàng tới vũng bùn này.
Tô Mạt từ từ nín, nghẹn ngào nói:“Muội không sợ, nhưng mà, mỗi lần nghĩ tới huynh là con của hoàng hậu, muội không chịu được. "
“Mạt nhi, yên tâm, không ai thương tổn chúng ta được, ai cũng không được.”
Tô Mạt rầu rầu, tiếng như muỗi kê : " Muội không muốn ở đây nữa. Đưa muội đi đi ! "
Người, có đôi lúc nản lòng. Nàng mệt, mệt lắm.
" Được ! Ta đưa nàng đi. "
Hoàng Phủ Cẩn ôm chặt nàng, không cho nàng có một chút cảm giác khủng hoảng,
không cho nàng có một chút cảm giác không an toàn nào nữa.“Ta không cần
ngôi vị hoàng đế, không cần quyền thế, cũng không phải con hoàng hậu.
Hắn sẽ không cản ta. Mạt nhi, đừng sợ!”
Tô Mạt mơ mơ màng màng dựa vào lòng hắn ngủ. Mở mắt ra thì thấy trời sắp sáng.
Hoàng Phủ Cẩn vẫn ngồi dựa vào góc giương, mắt nhìn nàng không chút mệt, cũng không có dời tầm mắt. Lúc nò, hắn cũng nhìn nàng như vậy, cho nàng ấm
áp, cho nàng yên tâm.
Nàng hít mũi : " Không được cười muội. "
Hoàng Phủ Cẩn hôn nhẹ lên mũi nàng, trán đặt lên trán nàng : " Bộ dạng nào của nàng ta cũng yêu. "
Tô Mạt hôn phớt qua má hắn, ngượng ngùng nói:“A, muội phải về nhà , đêm
qua đại ca Thành thân, giờ mà còn chưa về sẽ bị người nói. "
Hoàng Phủ Cẩn cười cười :“Không sợ, ta sai A Lí tới báo trước rồi. Rửa mặt chải đầu xong, ta qua đó với nàng. "
Huynh đệ Đinh Tiểu Căn đi vào chúng với Kim Kết cùng Thủy Muội, giúp hai người sửa soạn.
Tô Mạt kinh ngạc :“Các ngươi đến đây lúc nào?”