Chiếc nhẫn kim liên
cũng là bí bảo trong cung, lúc trước tiên hoàng đưa cho Thục phi, sau đó Thục phi lại đưa cho Hoàng Phủ Cẩn. Còn huyền băng châu thì bọn họ chưa từng nghe qua.
A Lí nghĩ nghĩ nói: “Vương gia, tiểu thư, nếu không phát lệnh cho Thái Bình các để cho các vị các lĩnh trợ giúp tìm hiểu?”
Hoàng Phủ Cẩn có chút do dự, nhìn Tô Mạt nói: “Mạt Nhi, như vậy cũng tốt.”
Lại nói đến các vị các lĩnh ở Thái Bình các, trừ A Lí cùng Lưu Vân, những
các lĩnh khác hắn và Tô Mạt cũng chưa từng gặp. Nghe nói bọn họ ở nơi
khác chấp hành nhiệm vụ, còn có vài người chấp hành nhiệm vụ bí mật ở
nước láng giềng.
Hơn nữa rất nhiều các lĩnh tự mình bồi dưỡng
người nối nghiệp sau khi mình chết đi, có đôi khi các chủ cũng không
nhận biết toàn bộ các lĩnh.
Mà Diệp Tri Vân bị nhốt trong cung
nhiều năm, Tô Mạt hoài nghi không biết bọn họ có nghe theo hiệu lệnh hay không.
Tô Mạt cắn răng: “Vậy tạm thời thử một lần đi.”
Nàng không thể không quản việc Tần Nguyên Quân. Với tâm tư của tỷ tỷ, chỉ sợ Tần Nguyên Quân chết đi, tỷ tỷ cũng sẽ không sống một mình.
Nàng kiên định nói: “Ta nghĩ thử xem.”
Mưu sự tại nhân, chỉ cần bọn họ cố gắng, cho dù kết quả không tốt bọn họ cũng sẽ không tiếc nuối.
Nếu không, chỉ vì huyết băng châu không thể động vào mà từ bỏ một cơ hội
như vậy, trong lòng sẽ luôn cảm thấy nuối tiếc. Một thời gian sau nó sẽ
trở thành tâm ma, cảm thấy đã không cố gắng một lần. Nếu cố gắng, có lẽ
sẽ lấy được huyền băng châu, Tần Nguyên Quân sẽ không phải chết.
Tô Mạt phân phó A Lí đi viết mật tín phát đến Thái Bình các, triệu tập các vị các lĩnh.
Vì chuyện của Tần Nguyên Quân, đại tiểu thư đối với hương liệu cũng chỉ
đơn giản lướt qua, mà trà lâu vì cuộc thi mà phá lệ bận rộn, Tô Mạt cũng không có tâm tình đi kiếm tiền.
Trong khoảng thời gian hai tháng này, các nơi truyền đến tin tức, Nhị các lĩnh cùng Tam các lĩnh đang ở
xa mấy vạn dặm chấp hành nhiệm vụ nên không thể trở về. Tứ các lĩnh vài
năm trước đã bỏ mình, vẫn chưa có người thay thế. Ngũ các lĩnh cùng Lục
các lĩnh đang chấp hành nhiệm vụ, không thể rời khỏi. Thập các lĩnh cũng như thế.
Mà đại các lĩnh dẫn Bát các lĩnh tự mình hồi kinh, hiệp trợ các chủ hoàn thành nhiệm vụ.
Vào một ngày cuối tháng hai, Tô Mạt ôm Mập Mạp đến cho lão phu nhân xem.
Trải qua quá trình điều trị, thân thể Hỉ Thước đã khỏe mạnh, Mập Mạp
cũng dần tốt lên. Tuy rằng so với đứa trẻ ba tuổi bình thường nhỏ hơn
rất nhiều, nhưng là cực kỳ an tĩnh, trắng trắng mềm mềm, rất làm người
khác yêu thích.
Mỗi ngày không khóc không nháo, một đôi mắt đen
như hai quả nho lấp lánh ánh nước, cực kỳ khả ái.