Vì suy nghĩ cho Tiêu
Vũ Lâu, Tô Mạt mời hắn đi đến một bàn trà nói chuyện, nơi đó có ghế dựa
có độ cao so với xe lăn của hắn không khác biệt lắm.
Đáng chết, lúc trước một chút nàng cũng không biết Tiêu Vũ Lâu ngồi xe lăn, thật sự là quá mất mặt.
Tiêu Vũ Lâu mỉm cười, tuấn tú ôn nhã: “Tô tiểu thư không cần chú ý, thời
điểm tại hạ rời khỏi nghĩa phụ vẫn chưa phải người tàn tật, vì vậy mọi
người đều không biết.”
Thấy hắn nói đến việc này tựa hồ không lưu luyến. Nhưng môt người khỏe mạnh mất đi khả năng đi lại, loại tư vị
này, chỉ sợ so với từ nhỏ mất đi càng thêm khổ sở.
Tiêu Vũ Lâu
cho nàng cảm giác hắn rất tao nhã ôn nhuận, nhưng lại rất xa cách, rất
sâu trầm, giống như một cái giếng cổ không chút gợn sóng, ai cũng không
nhìn thấu nội tâm của hắn.
Hợp tác cùng người như vậy….
Sắc mặt Tô Mạt cũng thật bình thản, tuy rằng thực có tính khiêu chiến,
nhưng là nàng không sợ. Hoàng đế, Trầm lão gia… người nào mà không như
vậy?
Nàng biết những người như thế điều mà họ muốn không phải là
đồng tình, càng không phải là giả dối, vì vậy nàng cũng không lộ ra cảm
xác thương xót, chính là giống đương sự chuyển hướng đề tài.
Tiêu Vũ Lâu ý bảo Bát các lĩnh Lôi Hoa lấy các thứ đã chuẩn bị ra.
Lôi Hoa từ trong túi da lấy ra một quyển sách, tiến lên cung kính đặt trên bàn trà.
Tô Mạt liếc mắt nhìn, là một quyển sách bìa trắng, ngoài mặt viết vài chữ ngay ngắn: Huyền băng châu.
Tiêu Vũ Lâu nói: “Đây là tư liệu chúng ta thu thập được về huyền băng châu.”
Tô Mạt thật sự là bội phục tốc độ của bọn họ. Nàng nói cảm tạ, sau đó cầm
quyển sách lên nhìn. Bắt đầu là giới thiệu về lai lịch của huyền băng
châu, công dụng, những việc đã trải qua. Nàng đọc nhanh như gió, không
kiên nhẫn muốn lật đến mặt sau, lại sợ bị Tiêu Vũ Lâu nhìn thấu, đành cố nén lật đi lật lại, nhìn đến chương kết thúc, hiện giờ đúng là nó đang ở hoàng cung!!
Đôi lông mày thanh tú của nàng nhíu lại, tâm cũng thả lỏng một chút.
Lúc này Lưu Vân dẫn người mang trà đến, sau đó cung kính đứng hầu một bên.
Tô Mạt hỏi: “Tiêu công tử, vì sao cha nuôi không cho chúng ta tìm huyền băng châu?”
Sắc mặt Tiêu Vũ Lâu nặng nề: “Cho ta thêm vài ngày, đến lúc đó ta sẽ nói
đáp án cho tiểu thư.”
Tô Mạt đứng dậy nói lời cảm tạ. Chỉ mới gặp mặt với Tiêu Vũ Lâu, nhưng
nàng đã không xem mình là các chủ, cũng không xem hắn là các lĩnh.
Thoạt nhìn hắn càng giống như các chủ độc bá một phương, mà nàng bất quá chỉ
là một người ngoài. Dù sao nàng đối với các chủ gì đó không có hứng thú, vẫn là làm công việc buôn bán của mình thì tốt hơn.