Nói xong hắn thản
nhiên nhìn Tô Mạt không chút biểu cảm. Hắn sẽ không giống như những
người khác, hỏi cứu một Tần Nguyên Quân có đáng giá hay không.
Có lẽ rất nhiều người cảm thấy, nếu là cứu Hoàng Phủ Cẩn, với tình cảm
chân thành của nàng, cho dù có lỗi với cả thiên hạ cũng không là gì.
Thế nhưng, Tần Nguyên Quân, đáng giá sao?
Hắn không hỏi, vì hắn rất ít khi chất vấn người khác, nhất là cấp trên của
mình. Nếu có mệnh lệnh gì, hắn chỉ đi làm.[diendanlequydon.com]
Tô Mạt nghĩ nghĩ, chuyện này thật sự không phải khó giải quyết bình
thường. Thứ nhất, mặc dù huyền băng châu ở trong hoàng cung, nhưng cụ
thể ở nơi nào? Chẳng lẽ trên thực tế tiên hoàng hậu sau khi chết không
hạ táng, vẫn còn ở trong cung? Thứ hai, cho dù tìm được huyền băng châu, nên mượn như thế nào? Với quan hệ giữa hoàng hậu cùng Thục phi với Diệp lão nhân, nàng cũng không thể cứ như vậy mượn đi khiến cho hoàng hậu
hóa trành tro bụi.
Nếu tìm không ra biện pháp, vậy Tần Nguyên Quân cũng chỉ có thể chết.
Thật khó xử!!!
Hoàng Phủ Cẩn đành phải lôi kéo Tô Mạt cáo từ Tiêu Vũ Lâu trở lại phòng của bọn họ.
“Mạt Nhi, nếu những điều Tiêu Vũ Lâu nói là sự thật, vậy nơi của hoàng hậu
nương nương phải rất lạnh. Nếu không được, thì chúng ta có thể mang Tần
Nguyên Quân vào, mượn hoàng hậu nương nương một viên huyền băng châu
trấn trụ đầu hắn, để cho hắn nằm song song cạnh hoàng hậu nương nương,
như vậy có thể mượn khí lạnh của huyền băng châu để trấn áp khí huyết.”
Vẫn luôn suy nghĩ, Hoàng Phủ Cẩn đưa ra ý kiến như vậy.
Trong tay Tô Mạt là quyển sách nói về huyền băng châu, nói: “Phía trên cũng
không nói sau khi lấy đi một viên, phượng thể của hoàng hậu nương nương
sẽ như thế nào.”
Nếu là năm viên huyền băng châu đồng thời có tác dụng, vậy chỉ sợ là dựa vào huyền băng châu để bày trận pháp, mà không
phải đơn giản là sức mạnh của huyền băng châu. Nếu không có cái gì, sao
có thể có năng lượng thật lớn để cho người ta chết mà không mục
nát?[truyện chỉ được đăng tại diendanlequydon.com]
Hoàng Phủ Cẩn
thấy nàng khó xử thì ôm nàng vào lòng, ôn nhu nói: “Mạt Nhi, thành sự
tại thiên. Chúng ta đã cố gắng hết sức, cho dù không cứu được người cũng không cần tự trách, Tần Nguyên Quân cũng sẽ không trách chúng ta.
Tô Mạt dựa đầu vào ngực hắn: “Cái tên tạo ra phiền toái kia, nhất định không thể tha cho hắn.”
Quản hắn là Thái tử hay là ai.
Hoàng Phủ Cẩn hơi hơi vuốt cằm: “Nàng yên tâm.”
Hai người nói chuyện cho đến khi phải trở về phủ, Lôi Hoa đẩy Tiêu Vũ Lâu đến.
Tiêu Vũ Lâu nói: “Ta vừa cẩn thận phân tích những tin tức kia, đột nhiên nhớ đến nếu có thể bày chính xác trận pháp duy trì năng lực của huyền băng
châu là có thể bảo hộ huyết khí hai người, mà châm trong đầu Tần công tử chỉ cần một khắc là có thể lấy ra, sau đó nhanh chóng khôi phục huyền
băng châu lại như cũ thì sẽ không tổn thương đến phượng thể của hoàng
hậu.”