Vương Minh Chí phun ra một búng máu nằm ở trên giường, như thế nào cũng không rõ chuyện này sao lại xảy ra như vậy.
Mà Hoa Ngọc La lúc này đã bị cải trang sống tại Hương lâu.
Dưới sự chăm sóc tỉ mỉ của Thủy Muội, qua mấy ngày Hoa Ngọc La đã có thể đi
có thể nói. Biết nàng trộm thư sẽ đắc tội Vương Minh Chí, sau khi đứng
được nàng liền dập đầu về hướng Đông Nam, lại xin Tô Mạt cùng Tô Việt
nhất định phải thay những người thân của đã chết của nàng báo thù.
Tô Mạt nhìn gương mặt kiên định của nàng ta, hai mắt đen bóng, tuy rằng
thân thể suy yếu nhưng vẫn kiên cường liền kéo tay nàng ngồi xuống nói:
“Ngươi yên tâm, việc này nhất định chúng ta sẽ thực hiện. Ngươi muốn trị tội một mình Vương Minh Chí, hay là muốn trị tội tất cả những tên tham
quan cấu kết với hắn làm hại dân chúng?”
Chuyện năm đó tại huyện
Hoài Ân tuyệt đối không phải một mình Vương Minh Chí gây nên, chẳng qua
năm đó Hoa Ngọc La chỉ biết một mình hắn, nhớ kỹ hắn.
Hoa Ngọc La cắn môi, nghĩ nghĩ: “Nếu có thể bắt được hết bọn họ, như vậy cũng tốt.”
Tô Mạt cười cười, vỗ vỗ bả vai của nàng: “Vậy ngươi an tâm ngốc ở đây đi,
chỉ cần không ra sân sẽ không ai biết ngươi ở trong này.”
Hoa Ngọc La nói lời cảm tạ.[truyện chỉ được đăng tại diendanlequydon.com]
Tô Mạt nháy mắt với Tô Việt: “Nhị ca, muội còn có chuyện, huynh an ủi Hoa cô nương đi.” Nói xong nàng dẫn theo người rời đi.
Tô Việt thấy khắp người Hoa Ngọc La đều là vết thương, nghĩ nếu chính mình bị đánh như vậy không biết có thể kiên trì được hay không. Càng nghĩ
hắn càng kính nể, kêu nàng an tâm ở lại đây.
Hoa Ngọc La nhướng
mày cười nói: “Sao lại khách khí như vậy, ta cũng không phải phế nhân.
Các ngươi cứu ta, ta cảm kích. Nhưng là các ngươi muốn nuôi không ta, ta tình nguyện rời đi. Nếu có chuyện cho ta làm, vậy là tốt nhất. Ta không ngu ngốc nên tất nhiên sẽ làm tốt.”
Tô Việt thấy nàng khôi phục
lại tính tình mạnh mẽ thì cười nói: “Đã vậy ngươi hãy dưỡng thương thật
tốt. Muốn làm gì thì để cho người nói với Hình chưởng quầy, hắn sẽ tìm
việc cho ngươi làm.”
Hoa Ngọc La nói hắn đi làm việc của mình, không cần nhìn chằm chằm nàng, nàng không chết được.
Mồ hôi Tô Việt chảy ròng ròng, đành phải cáo từ đi tìm Tô Mạt.
Tô Mạt đang bàn chuyện với A Lí, thấy hắn đến nói: “Nhị ca, muội để người
đi thăm dò. Theo lá thư này thì ngay cả dây mây trên quả dưa cũng có thể tìm ra.”