Tô Việt cười nói: “Có
những nữ nhi tài giỏi như muội, ta là nam nhi nếu không hăng hái thì sẽ
xấu hổ không còn mặt mũi nào nữa rồi.”
Tô Mạt bật cười: “Nhị ca,
huynh thật là chua. Hiện nay huynh là người quan trọng tại Thị mậu tư,
Ngũ điện hạ còn gửi thư nói may mà có huynh nếu không xưởng dệt của Đại
Chu sẽ làm không xong. Hơn nữa có huynh làm quan tại Thị mậu tư , trà
lâu cùng buôn bán của chúng ta mới có thể công bằng, không bị người Hồ
lừa gạt.”
Trong lúc nhất thời Tô Việt cảm thấy ngượng ngùng, đứng lên gãi gãi đầu: “Mạt Nhi nói như thế, dường như là ta vội vàng tới tìm muội để được muội khen ngợi rồi. Ta phải đi nha môn, gần đây đại ca
thay Thái tử tới tìm tài lộ (con đường tiền tài), bọn họ đã khống chế
trấn giữ phía bắc, lại muốn thừa cơ khống chế cả thị trường lá trà. Ta
không thể để bọn họ thực hiện được.”
Việc này Tô Mạt cùng Hoàng
Phủ Cẩn đã sớm thương lượng cùng Tô Việt, thị trường giao dịch lá trà
không thể để Thái tử nắm trong tay.
Nay kỵ sĩ Mị Ảnh dẫn dắt hai
trăm thương đội tại Hà Tây vẫn tiếp tục công việc buôn bán cũng sắp đạt
được thành tựu, trở thành một thương đội buôn bán không ai có thể khinh
thường. Đủ để ngang hàng với thương đội của Trầm gia.
Vì có Mị
Ảnh bảo hộ, mặc kệ là sa phỉ hay là thương đội khác, hoặc thương nhân
người Hồ lấy tên tuổi sa phỉ đi tập kích bọn họ đều không chiếm được chỗ tốt, ngược lại còn tổn binh hao tướng khiến thanh danh thương đội của
nàng được lan truyền rộng rãi. (sa phỉ là đạo tặc trên sa mạc, giống như thổ phỉ ở trên đất liền)
Bọn họ ở ốc đảo trên sa mạc có được
không ít địa bàn, bảo hộ dân chúng thương khách nơi đó nên được bọn họ
yêu quý, trở thành thủ lĩnh danh phù kỳ thực nơi đó.
Có bọn họ,
Thái tử tuyệt không có khả năng nhúng tay vào thế lực bên kia, vì vậy Tô Mạt cũng không lo lắng nhiều. Hiện tại việc cấp bách trước mắt là cần
phải chữa khỏi cho Tần Nguyên Quân.
Đầu tháng ba, đào hồng liễu xanh, hoa ngô đồng trong veo, Tiêu Vũ Lâu mời Tô Mạt cùng Hoàng Phủ Cẩn đến trà lâu uống trà.
Tô Mạt để hắn ở tại một sân viện tinh xảo, người hầu cũng chỉ quản những việc ở bên ngoài, bên trong thì chính bọn họ tự lo.
Tiêu Vũ Lâu ngồi dưới tàng cây của cây ngô đồng, tự mình pha trà. Trên chiếc bàn phía trước có điểm tâm tinh xảo, cả người hắn lạnh nhạt yên tĩnh
giống như mặt hồ dưới ánh mặt trời, gió êm sóng lặng.
Tô Mạt cùng Hoàng Phủ Cẩn ngồi xuống, ánh mặt trời chiếu xuống ấm áp mà thơm ngát.
Buổi chiều như vậy, giống như bằng hữu gặp nhau, nhìn không ra nửa điểm
huyết vũ tinh phong.